“Từ chỗ Tần Mục, con tìm được mức giá sàn của Tập đoàn Tần cho miếng đất ở phía bắc thành phố.” Tôi nói.

Kiếp trước, nhà họ Tần giành được quyền phát triển miếng đất đó, nên mới nhanh chóng vượt mặt nhà họ Thời.

Cũng vì thế mà Tôn Nhị Nữu nhận được sự hậu thuẫn từ Tần Mục, khiến ba mẹ tôi không chút do dự vứt bỏ tôi.

Nhưng đời này, điều đó sẽ không xảy ra nữa.

Ba tôi ngạc nhiên trong thoáng chốc, sau đó lập tức mừng rỡ, đứng bật dậy bước về phía tôi:

“An An, con đúng là con gái của ba!”

Tôi khẽ cong môi cười.

Ông thậm chí còn chẳng thắc mắc liệu nhà họ Tần có thực sự để một Tần Mục mười tám tuổi biết chuyện quan trọng như vậy không.

Tôi tất nhiên sẽ không nhắc nhở ông, chỉ nhẹ giọng nói:

“Con sắp thi đại học rồi, dì Trần và Tôn Nhị Nữu ở trong nhà ồn ào quá, ảnh hưởng đến con.”

Ba hiểu ngay ý tôi:

“Ngày mai ba sẽ cho họ rời khỏi đây.”

“Còn về mẹ nữa, ba thì vất vả kiếm tiền bên ngoài, còn mẹ lại tiêu xài hoang phí.

Ba mươi nghìn tệ một con búp bê cũng dám mua để tặng cho con gái của dì Trần.” Tôi nói.

Thật ra, với một người như ba – sẵn sàng bỏ hàng chục vạn chỉ để tiếp khách một đêm – thì ba mươi nghìn chẳng khác gì con mèo rụng lông.

Ông sẽ chẳng nhận ra tài khoản bị trừ đi ba mươi nghìn.

Nhưng ông vẫn chiều theo ý tôi:

“Ba sẽ khóa thẻ phụ của mẹ con lại.

Con cũng sắp thi rồi, bà ấy nên ở nhà chăm sóc con cho đàng hoàng.”

Mục đích đạt được, tôi đưa mức giá sàn của mảnh đất phía bắc thành phố cho ba.

Không biết ba đã nói gì với mẹ, nhưng hôm sau mẹ nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn thịt người, lại không dám mở miệng mắng tôi.

Tôi chỉ muốn tai mình được yên tĩnh, còn thái độ của bà ấy thế nào, tôi chẳng quan tâm.

Tưởng sẽ không gặp lại Tôn Nhị Nữu trong một thời gian dài, ai ngờ sau kỳ thi đại học, tôi được Tần Mục mời đến nhà họ Tần.

Vì muốn lấy thêm thông tin từ ba, tôi không từ chối việc tiếp xúc với Tần Mục.

Tôi biết ba vẫn còn giữ tư tưởng cũ kỹ, cho rằng con gái không đáng tin, đến cả con rể cũng còn đáng tin hơn.

Ông ấy cũng không nghĩ lại xem, khi nhà họ Cố sa sút, cái gọi là con rể ấy đã đối xử với nhạc phụ ra sao.

Tôi vốn không muốn tiếp xúc riêng với Tần Mục, nên dẫn theo Thời Nặc cùng đến nhà họ Tần.

Chuyện ba tôi lấy được miếng đất phía bắc khiến nhà họ Tần không vui, nhưng vì hiện giờ nhà họ Thời và nhà họ Tần ngang sức ngang tài, nếu tranh chấp thì chỉ làm lợi cho người khác.

Vì thế nhà họ Tần đành phải cắn răng tiếp tục duy trì quan hệ.

Tôi không ngờ, lại gặp Tôn Nhị Nữu ở nhà họ Tần.

“Chị Thời An…” – Tôn Nhị Nữu rụt rè gọi tôi.

“Tại sao cô ta lại ở đây?” – Tôi hỏi.

“Lần trước mẹ tôi lên cơn hen suyễn ở ngoài, may mà cô bé mang theo thuốc, cứu được mẹ tôi. Nghe nói trước đây dì Trần từng làm việc ở nhà cô, mẹ tôi liền đưa hai mẹ con họ về ở.” – Tần Mục giải thích.

Thì ra dì Trần vẫn chưa vội quay về quê.

Tôi híp mắt lại, chợt hiểu ra.

Hóa ra bà ta không nỡ rời xa Thời Nặc, nên thuận theo tình huống mà ở lại nhà họ Tần.

“Chị Thời An, trước kia là lỗi của em, chị đánh em mắng em thế nào cũng được, nhưng xin chị đừng làm khó mẹ em. Nếu chị không muốn nhìn thấy em, em có thể rời đi, chỉ xin chị… tha cho mẹ em.”
Tôn Nhị Nữu mắt ngấn lệ nhìn tôi.

Ngay lập tức, ánh mắt của mẹ Tần liếc sang.

【Sao càng lúc tôi càng thấy nữ chính có gì đó không đúng…】

【Cô ấy chỉ muốn sống tốt một chút thôi mà, có lỗi gì đâu? Với lại rõ ràng là nữ phụ đã nói dối với ba trước, nữ chính cũng chẳng oan uổng gì cả.】

【Nhưng mà cái lần ở trung tâm thương mại, nữ chính là người trộm thuốc hen suyễn trong túi mẹ Tần đấy nhé, chuyện đó là sai rồi.】

Thì ra là vậy.

Tôi đã thấy kỳ lạ sao lại trùng hợp như thế.

Tôi cũng không định giải thích gì với mẹ Tần, chỉ mỉm cười nói:

“Đây là chuyện của nhà họ Tần, chỉ cần dì Tần muốn giữ họ lại thì không liên quan gì đến cháu.”

Thế là dì Trần và Tôn Nhị Nữu ở lại nhà họ Tần.

Tôi thỉnh thoảng thấy dì Trần lén nhìn Thời Nặc từ bên ngoài biệt thự nhà tôi, nhưng biết bà ta sẽ không làm hại con bé, tôi cũng giả vờ không nhìn thấy.

Tôn Nhị Nữu luôn muốn học cùng trường với Thời Nặc, nhưng dù sao cô ta chỉ là người đã cứu phu nhân nhà họ Tần, chứ không phải con gái ruột của bà ấy, mà dì Trần cũng không đủ năng lực để giành lấy điều đó cho con.

So với em gái tôi ở kiếp trước, Tôn Nhị Nữu bây giờ đã là rất may mắn rồi – ít nhất cô ta còn được học lên cấp ba.

Thời Nặc học giỏi xuất sắc, thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu trong nước, chọn chuyên ngành Vật Lý.

Ba vui đến mức cười toe toét cả ngày, vừa nhận được giấy báo trúng tuyển liền tổ chức một bữa tiệc cảm ơn thầy cô thật hoành tráng cho em.

Hôm ấy, Tôn Nhị Nữu theo Tần Mục đến dự tiệc.

“Cô Cố!” – Tôn Nhị Nữu nũng nịu gọi, rồi ôm lấy mẹ tôi, sau đó còn liếc về phía tôi đầy thách thức đắc ý.

“Lâu không gặp, Nhị Nữu càng ngày càng xinh rồi.” – Mẹ tôi dịu dàng cười, đưa cho cô ta một chiếc hộp quà.

Tôn Nhị Nữu mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền đính hồng ngọc.

Đôi mắt cô ta sáng bừng lên, reo lên vui mừng:

“Cảm ơn cô Cố, cô đối với con thật tốt, cô có thể đeo giúp con được không ạ?”