Sau khi tôi trúng độc đắc một triệu tệ, cô bạn thân lại đột nhiên bật khóc, nói rằng cô ấy đã trọng sinh.

“Thật tốt quá, Chân Chân! Mau dùng số tiền này để tích trữ vật tư đi, chỉ còn một tháng nữa là tận thế xác sống sẽ bùng phát.”

“Kiếp trước không có vật tư, chúng ta đều bị zombie cắn chết, tuyệt đối đừng đi vào vết xe đổ.”

Cô ấy giúp tôi xây một căn nhà an toàn ở vùng hoang vu hẻo lánh, cách xa khu trung tâm, còn chỉ huy cả một đoàn xe giúp tôi vận chuyển đủ loại gạo, bột, lương thực và dầu ăn.

Một triệu tệ tiêu sạch sẽ, đồ ở đây đủ để chúng tôi ăn trong vài chục năm.

Tôi cảm kích nắm lấy tay cô ấy, nhưng cô lại bật cười khanh khách.

“Ha ha ha, tôi đùa với cậu thôi, trọng sinh gì chứ, zombie gì chứ, cậu nghĩ đây là tiểu thuyết chắc?”

“Tôi lừa cậu đấy, không ngờ cậu lại tin thật, cậu đúng là quá ngu ngốc rồi.”

Tôi nuốt xuống những lời muốn giữ cô ấy lại.

Cô không trọng sinh, nhưng tôi thì có.

Tận thế zombie cũng thật sự sẽ đến.

Chu Mộ Mộ vẫn còn đang cười, cả người cười nghiêng ngả, đập đùi đen đét.

Thấy tôi đứng im lặng, cô còn vỗ vai tôi an ủi.

“Thôi nào, chẳng phải chỉ là mất một triệu tệ thôi sao? Ai bảo cậu ngu như vậy, đến trò đùa cũng không nhận ra.”

Cô ấy chẳng hề cảm thấy trò đùa này quá đáng.

Nếu tôi không trọng sinh,

thì với một triệu tệ này, bị lừa mua một căn biệt thự ở cái nơi hẻo lánh chim không thèm ị này, lại còn mua một đống đồ ăn với vật tư sắp hết hạn bất cứ lúc nào,

tôi nghĩ có lẽ tôi đã tức chết tại chỗ rồi.

“Dù sao nơi này cũng vắng vẻ không người, nhưng yên tĩnh mà, chẳng phải cậu thích yên tĩnh nhất sao?”

Chu Mộ Mộ như nghĩ ra điều gì đó, lại khoa trương đưa tay che miệng.

“Xin lỗi nha Chân Chân, tôi chợt nhớ ra một chuyện, cậu luôn muốn có hộ khẩu Nam Thành, mà chỗ này thuộc Bắc Thành…”

“Vậy cậu chỉ có thể nhập hộ khẩu ở Bắc Thành rồi, nhưng không sao đâu, gần Nam Thành lắm, cậu sẽ không nhỏ mọn mà giận tôi chứ?”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ đáng thương.

Bắc Thành phát triển chậm, còn Nam Thành thì tấc đất tấc vàng, có hệ thống y tế và giáo dục tốt nhất, tôi luôn muốn định cư ở đó.

Dù sao tôi cũng phải lo cho bố mẹ già và đứa con tương lai của mình.

Nhưng kiếp trước đến tận khi tận thế bùng nổ, tôi vẫn không mua nổi nhà ở Nam Thành, vẫn luôn ở thuê với Chu Mộ Mộ.

“Không đâu.”

Dù sao thì sau tận thế, hộ khẩu cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

Tôi chỉ thấy thật khó tin.

Kiếp trước tôi không trúng số, sau khi tận thế đến vì không có lương thực, cũng không thức tỉnh dị năng,

hai người phụ nữ chúng tôi sống vô cùng khó khăn.

Nhưng chẳng ai từng nghĩ sẽ từ bỏ người kia, luôn dựa vào nhau để tìm căn cứ, tìm đồ ăn.

Cho đến khi trên đường gặp một nhóm người trang bị tận răng, lúc đó Chu Mộ Mộ cũng khóc lóc nói với tôi như vậy.

“Cậu phải trốn kỹ vào, đừng ra ngoài, giờ là tận thế rồi, phụ nữ không có dị năng chỉ là món đồ chơi của đàn ông thôi.”

“Tôi sẽ đi đánh lạc hướng họ, nếu tôi còn sống, nhất định sẽ quay lại tìm cậu.”

Rồi không còn tin tức gì từ cô ấy nữa.

Tôi nghĩ cô ấy đã chết, vẫn luôn ghi nhớ ân tình đó, nên vừa trọng sinh là tôi lao ngay đến tiệm bán vé số.

Mua dãy số trúng giải mà kiếp trước vô tình nghe được, rồi lập tức báo cho cô ấy biết.

Khi đó mặt cô ấy cứng đờ nói một câu chúc mừng.

Tôi còn tưởng cô ấy vui đến ngẩn người.

“Mộ Mộ, sao cậu lại lừa tôi?”

Tôi vẫn thấy khó hiểu, có một triệu tệ rồi, dù không có tận thế, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô ấy, cô ấy cần gì phải làm như vậy?

Chu Mộ Mộ trợn mắt, giọng mỉa mai.

“Chúng ta cùng nghèo như nhau, sao tự nhiên cậu lại giàu lên? Thế là không công bằng.”

Thì ra là vì ghen tị.

“Thôi nào, sao giờ cậu còn nghĩ đến chuyện đó? Nếu cậu thấy chỗ này đồ ăn nhiều quá không dùng hết.”

“Thì cùng lắm tôi ở lại với cậu một thời gian, có điều.”

Cô lại bật cười, vẻ hả hê: “Có khi chưa tới ba ngày, đống gạo bột này đã bị sâu bò ra hết rồi đấy.”

“Ra ngoài.” Tôi lạnh giọng.

Chu Mộ Mộ sững người, “Cậu nói gì?”

“Bảo cậu cút đi, nghe không hiểu à?”

Chu Mộ Mộ lập tức nổi giận, “Hứa Chân Chân, tôi là bạn thân nhất của cậu đấy, sao cậu có thể nói chuyện với tôi như vậy?”

Tôi cười nhạt.