1

Nhà tôi mở tiệm đồ cổ, chẳng hiểu thế nào lại bế nhầm con với nhà họ Cố – gia tộc lớn nhất giới đồ cổ.

Ngày đưa “con gái ruột” của họ về, ai cũng nghĩ rằng “con gái giả” sẽ chẳng dám quay lại nữa.

Nhưng cô ta lại đến.

Cô ta xách theo cuốn “Bách khoa toàn thư giám định cổ vật” của mình mà đường hoàng bước vào.

Còn tôi thì nhét tay vào túi, thảnh thơi leo lên xe. Người anh cả tổng tài bá đạo ngồi bên cạnh liếc sang:

“Còn hành lý của em đâu?”

Tôi lười biếng đáp:

“Phiền phức quá, mang chính mình về chưa đủ à?”

Anh trai tổng tài: “……”

Tôi ngồi ngay ngắn, tự mình cài dây an toàn, rồi tìm tư thế thoải mái nhất ngả lưng ra sau.

Không nhúc nhích nữa.

Ánh mắt Cố Hàn nhìn tôi phức tạp đến mức khó mà diễn tả, cứ như đang nhìn một thứ nghệ thuật trừu tượng nào đó.

À đúng rồi, Cố Hàn chính là anh trai ruột thất lạc nhiều năm của tôi, hiện giờ là tổng tài tập đoàn đấu giá đồ cổ.

Còn tôi? Chính là cô “tiểu thư thật” bị ôm nhầm năm xưa.

Thái độ nhàn nhã như đi dã ngoại của tôi khiến Cố Hàn im lặng khá lâu, mãi sau mới mở miệng:

“Không cần chào tạm biệt bọn họ sao?”

“Chị à, chị gái ruột duy nhất của em, chị định cứ thế mà đi luôn à?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã bị một tràng gào khóc cắt ngang. Ngay sau đó, một “vật thể hình người” lao tới, dán chặt lấy cửa kính, cố sức túm lấy tay tôi.

“Em không nỡ xa chị, chị đi rồi em biết phải làm sao đây!”

Vừa nói, nó vừa nắm chặt cánh tay tôi mà lắc như điên, đến mức tôi có cảm giác mình biến thành một đám rong biển, rung lắc bần bật, linh hồn như muốn bay ra khỏi miệng.

“Ừ, chị đi đây. Có chuyện thì cứ… đốt giấy mà gọi.”

Tôi khép mắt, tỏ vẻ an nhiên như một hồn ma siêu thoát.

Vân Phi ngừng lại một chút, rồi ngay sau đó khóc còn to hơn:

“Chị ơi, bức tranh chữ kia thật giả vẫn chưa xác định được mà—-”

Anh ta lập tức bị ai đó túm cổ áo dựng thẳng dậy, tiếng khóc nghẹn lại ngay tức khắc.

Ôn Thi Nha ôm một tập sổ dày cộp trong tay, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi. Sau lớp tròng kính lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

“Cậu là Vân Phi phải không? Ba mẹ nói dạo này cậu phụ trách trông coi tám món sứ Thanh Hoa trong tiệm, đúng không?”

Giọng điệu nghiêm túc đến mức Vân Phi vô thức đứng nghiêm, biểu cảm răm rắp như hồi tiểu học bị cô chủ nhiệm gọi lên bảng.

“D… đúng, đúng rồi. Sao vậy?”

“Xoạt!” Ôn Thi Nha mở sổ, rút ngay cây bút thép trong túi áo. “Soạt soạt soạt” vừa ghi chép vừa dồn dập hỏi:

“Ngày nào cũng kiểm tra vào giờ nào?”

“Điều kiện bảo quản ra sao?”

“Nhiệt độ, độ ẩm bao nhiêu?”

“Có phát hiện hao mòn bất thường không?”

Mỗi câu hỏi tung ra, miệng Vân Phi lại há thêm một chút. Cuối cùng, cả người anh ta trông chẳng khác gì đứa ngây ngốc, đứng đực ra như bị dọa mất hồn.

Cố Hàn thì lại trông như đã đoán trước được hết, chỉ khẽ nâng mí mắt, thản nhiên đứng đó không hé lời.

Tôi hơi bất ngờ, liếc nhìn Ôn Thi Nha một cái.

Từ vị tiểu thư hào môn cho đến con gái ông chủ tiệm đồ cổ, cô ấy chẳng hề có chút cảm giác mất mát nào, ngược lại còn thích nghi nhanh hơn cả tôi.

Ôn Thi Nha bắt gặp ánh mắt tôi, lễ phép gật đầu.

Tôi bật cười, chỉ vào Vân Phi đang ngây ra như khúc gỗ rồi nói với cô ấy:

“Vân Phi rất hữu dụng, có ý tưởng gì thì cứ sai cậu ta làm.”

Đôi mắt Ôn Thi Nha khẽ sáng lên, suy nghĩ một lát rồi thốt ra:

“Nhà họ Cố… giàu.”

Anh cả nhà họ Cố: “……”

Cậu út nhà họ Vân: “……”

Khi trở về biệt thự Cố gia thì đã gần mười giờ tối, muộn hơn hẳn giờ đi ngủ thường ngày của tôi. Mi mắt trên dưới đánh nhau loạn xạ, tôi suýt nữa ngủ gật ngay tại chỗ.

Ấy thế mà vừa bước vào cửa, một giọng điệu nũng nịu chói tai vang lên, dọa cho mấy con sâu ngủ trong người tôi chạy toán loạn.

“Anh cả, cuối cùng anh cũng về rồi! Mợ Mai, mau đem chè tuyết nhĩ hạt sen mà con bảo chuẩn bị mang ra đi, anh cả đi đường cả ngày chắc mệt lắm, lại còn ăn uống không ra gì nữa.”

Một cô gái mặc sườn xám màu be tung tăng chạy lại, quấn lấy Cố Hàn, vừa ân cần vừa lo lắng, còn khẽ nhíu mày tỏ vẻ quan tâm.

Nói một tràng dài xong, ánh mắt cô ta lướt sang tôi, che miệng giả vờ kinh ngạc:

“Ái chà… chị ơi, ngại quá, em quên mất chị.”

Cô ta len lén nhìn tôi, rồi lại quay sang Cố Hàn:

“Anh cả, đây chính là chị Vân Sơ phải không? Vậy còn… chị Thi Nha thực sự sẽ không quay về nữa sao?”

Trên gương mặt Cố Hàn chẳng gợn chút cảm xúc:

“Cô ấy muốn đi đâu là việc của cô ấy. Từ nay về sau, Vân Sơ chính là chị của em.”

Nói rồi anh quay sang giới thiệu với tôi:

“Đây là Cố Vãn Vãn, đứa trẻ được mẹ giúp đỡ, bây giờ xem như con nuôi trong nhà.”