Tối trước ngày thi, khi tôi đang thu dọn đồ đạc thì Lương Hân bước vào.

“Chị Tô Hàn, đây là bút em mua riêng cho kỳ thi đại học, nghe nói dùng sẽ gặp may, dễ thi đậu.”

Nói xong, cô ta để bút xuống bàn rồi rời đi.

Tôi nhìn cây bút, giống hệt cây trong kiếp trước. Chẳng lẽ vấn đề nằm ở cây bút này?

Để đề phòng, tôi lập tức ném cây bút vào thùng rác.

Sáng hôm sau, tài xế đưa tôi và Lương Hân đến điểm thi.

Mọi việc đều rất suôn sẻ cho đến khi tôi vào phòng thi.

Ngay lúc bắt đầu làm bài, tôi mới phát hiện cây bút trên tay không phải là bút tôi chuẩn bị, mà là cây bút Lương Hân đưa hôm qua. Trong túi bút của tôi chỉ có đúng cây bút này và vài ống mực.

Lương Hân khẽ quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích và tự tin.

Tôi lập tức chắc chắn cây bút có vấn đề.

Ngày thi đầu tiên kết thúc, Lương Hân hớn hở chạy đến kéo tay tôi.

“Chị Tô Hàn, chị làm bài thế nào rồi?”

Tôi khẽ nhếch môi.

“Cũng ổn mà, chắc em chuẩn bị chúc mừng chị đỗ thủ khoa thành phố đi.”

Mắt Lương Hân ánh lên vẻ hưng phấn.

“Chị Tô Hàn thật giỏi!”

Nhanh chóng đến ngày thi thứ hai. Sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng, tôi vừa viết xong câu hỏi lớn cuối cùng thì Lương Hân bất ngờ đứng bật dậy, bước nhanh về phía giám thị và nộp bài.

Ngay sau đó, cô ta quay lại phía tôi, nghẹn ngào tố cáo:

“Chị Tô Hàn, chị đã chép bài em bao nhiêu lần thì thôi đi, đến thi đại học chị cũng không tha cho em sao? Như vậy là không công bằng với người khác!”

Giám thị nghe xong lập tức bước đến định giật bài của tôi, nhưng tôi nhanh tay đè xuống.

“Tôi còn chưa làm xong, chưa định nộp bài đâu.”

Giám thị nói: “Bạn học, có người tố bạn gian lận.”

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.

“Thì sao? Có bằng chứng không? Thầy tận mắt thấy tôi gian lận à? Chỉ dựa vào lời một người thôi mà định phá kỳ thi đại học của tôi sao?”

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Tô Ly và Giang Từ bước vào.

Tô Ly giơ tay tát thẳng vào mặt tôi, Giang Từ thì đầy thất vọng lên tiếng mắng:

“Tô Hàn, em đã gian lận bao lần rồi, bọn anh còn cố gắng bao dung, cho em cơ hội sửa sai. Vậy mà em vẫn không biết hối cải, lại còn dám gian lận trong kỳ thi đại học!”

Tôi cố gắng giữ chặt bài thi, nghiến răng chịu đựng cơn đau trên mặt, nhìn chằm chằm hai người họ.

“Không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà các người nói tôi gian lận?”

Lúc này, người phụ trách chính của kỳ thi bước vào.

“Đây là kỳ thi đại học, các người đang làm cái gì vậy?”

Tô Ly và Giang Từ lập tức lên tiếng:

“Ở đây có người gian lận, lại còn không chịu thừa nhận!”

Tôi lắc đầu: “Tôi không có làm gì cả.”

Người phụ trách chính nhíu mày: “Có bằng chứng không? Giám thị có nhìn thấy không?”

Giám thị lắc đầu.

Giang Từ lập tức nói:

“Chỉ cần so sánh bài thi của hai người bọn họ là biết.”

Tôi buông tay, để người phụ trách kiểm tra rút bài thi của mình ra.

Giám thị mang bài của Lương Hân đến, hai tờ bài thi được đặt cạnh nhau, ai nấy đều sững sờ.

Tô Ly và Giang Từ kinh ngạc kêu lên:

“Tô Hàn, tại sao đáp án trên bài của em lại biến mất?!”

Chương 4

Ngay sau đó, giám thị cũng chỉ vào bài của Lương Hân la lên:

“Sao bài của bạn này lại trắng tinh vậy? Tôi vừa mới thu bài còn thấy rõ ràng có chữ cơ mà!”

Lương Hân lao đến, giật lại bài thi, rồi quay sang nhìn tôi chằm chằm.

“Tô Hàn! Cô đã làm gì? Tại sao đáp án của tôi lại biến mất?!”

Tôi nhún vai vô tội:

“Lương Hân, từ đầu đến cuối tôi chưa từng đụng vào bài thi của cô. Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

Lương Hân mấp máy môi, như muốn giải thích gì đó nhưng lại không nói nên lời.