Tôi và chị kế Tạ Dụ cùng gặp nạn trong một trận tuyết lở. Khi đội cứu hộ tìm được chúng tôi, chỉ còn một cáng cứu thương. Cha tôi nắm chặt tay tôi, nói:
“Tiểu Nhan, cơ thể chị con yếu, con nhường cho chị đi. Con chờ đợt cứu sau.”
Kiếp trước, tôi tin ông. Tôi đã nhường cơ hội sống cho Tạ Dụ.
Nhưng khi gió tuyết nổi lên lần nữa, đội cứu hộ bị kẹt giữa đường. Tôi chết cóng trên núi.
Tạ Dụ thì sao? Cô ta thừa kế toàn bộ tài sản dưới tên tôi, còn cùng vị hôn phu đã sớm bị cô ta quyến rũ của tôi vui vầy ân ái.
Linh hồn tôi lơ lửng giữa linh đường, tận tai nghe cha nói với khách viếng:
“Đứa nhỏ đó từ nhỏ đã ương bướng, dùng mạng mình đổi lại mạng Tiểu Dụ, cũng coi như chết có giá trị.”
Lúc mở mắt ra, tôi đã quay về khoảnh khắc cha nắm tay tôi.
Lần này, tôi rơi lệ gật đầu, lại một lần nữa tự tay đưa Tạ Dụ lên cáng.
Tôi muốn xem, lần này ai mới là người chết có giá trị.
1.
Gió tuyết mỗi lúc một lớn, bóng dáng đội cứu hộ rất nhanh đã biến mất trong màn trắng xóa. Tôi kéo lê thân thể rã rời, bắt đầu di chuyển khó nhọc trong tuyết. Tôi tìm được một sườn tuyết khuất gió, đào một cái hang rồi co người chui vào trong.
Cắt đứt gió tuyết, thân nhiệt tôi bắt đầu dần dần hồi phục.
Tôi lấy chiếc điện thoại vệ tinh giấu trong túi trong áo gió ra, bật máy.
Màn hình sáng lên, ánh sáng yếu ớt soi lên gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của tôi.
Sóng căng đầy.
Vừa bấm gọi, đầu dây bên kia gần như lập tức bắt máy.
Một giọng nam lười biếng nhưng mang theo chút quan tâm vang lên:
“A lô, đại tiểu thư, cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi à? Không phải nói muốn chinh phục núi tuyết, không rảnh dẫn theo mấy phàm phu tục tử bọn tôi sao?”
Là A Trạch, một người bạn tôi quen trong mấy lần chơi thể thao mạo hiểm trước kia.
Một kẻ điên coi mạng quan trọng hơn tiền, và chỉ công nhận mình tôi là bạn.
“A Trạch, tôi gặp tuyết lở rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Vài giây sau, là tiếng ghế đổ và tiếng A Trạch gào lên giận dữ:
“M* kiếp! Tạ Nhan, cô đang ở chỗ nào?!”
“Đừng cuống.” Tôi bình tĩnh đọc tọa độ GPS, “Tôi tạm thời an toàn, nhưng cần anh đến đón.”
“Đội cứu hộ chính quy đâu?”
“Họ đưa chị tôi đi rồi.” Tôi nói nhẹ như không, “Cha tôi bảo tôi đợi chuyến sau.”
A Trạch lại im lặng.
Anh ấy hiểu rõ chuyện nhà tôi còn hơn bất kỳ ai.
“Chuyến sau? Đợi kiếp sau thì có!”
A Trạch chửi ầm lên trong điện thoại,
“Tôi mới xem dự báo thời tiết! Mười hai tiếng nữa có siêu bão tuyết, tất cả đội cứu hộ sẽ bị đình chỉ!”
“Họ chính là muốn cô chết!”
“Tôi biết.” Giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
“Tạ Nhan, cô đợi đó! Cho dù tôi có phải lái chiến đấu cơ cũng sẽ lôi cô ra khỏi cái nơi quỷ quái đó!”
Cúp máy xong, tôi tựa vào vách tuyết lạnh buốt, nhắm mắt lại để giữ sức.
Dưới chân núi, hẳn giờ đang rất náo nhiệt nhỉ.
Tôi đoán, người cha tốt của tôi giờ chắc đang đứng trước ống kính truyền thông, đóng vai một người cha mất con gái mà vẫn gắng gượng mạnh mẽ.
Còn chị gái tốt của tôi, Tạ Dụ, thì đang nằm trong phòng bệnh VIP,
Hưởng thụ điều kiện chữa trị tốt nhất, đón nhận sự cảm thông và quan tâm của tất cả mọi người.
Có lẽ, vị hôn phu đã đính hôn với tôi, giờ cũng đang ở bên cô ta, nắm tay cô ta, an ủi cô ta đừng quá tự trách.
Dù gì thì, kiếp trước cũng diễn đúng như vậy.
Tôi chán nản mở trình duyệt của điện thoại vệ tinh.
Tín hiệu rất chậm, nhưng cũng đủ để tải vài dòng tiêu đề tin tức mới nhất.
“Thiên kim tập đoàn Tạ thị mất tích trên núi tuyết, liều mình cứu chị, sống chết chưa rõ”
“Tình thâm chị em hào môn, em gái hy sinh vì chị khiến triệu người xúc động”
“Ông Tạ Minh Viễn đau xót lên tiếng: Chúng tôi vẫn đang nỗ lực tìm kiếm, tuyệt đối không từ bỏ!”
Nhìn mấy tiêu đề đó, tôi suýt bật cười thành tiếng.
“Hy sinh cứu chị”, “chị em tình thâm”.
Mấy người viết bài đúng là biết chơi chữ thật.
Tôi bấm vào một bản tin, bức ảnh đính kèm lập tức đâm thẳng vào mắt tôi.
Trong ảnh, cha tôi – Tạ Minh Viễn – hai mắt đỏ hoe, gương mặt tiều tụy, được trợ lý dìu đỡ, gần như đứng không vững.
Tạ Dụ nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, tay vẫn còn gắn kim truyền nước.
Vị hôn phu của tôi đang ngồi cạnh giường, cúi đầu gọt táo cho cô ta.
Đúng là một bức tranh cảm động: cha hiền con thảo, tình ý đong đầy.
Tôi lưu lại bức ảnh đó, rồi tắt điện thoại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tôi siết chặt tấm chăn giữ nhiệt cuối cùng trên người, cuộn thân thể thành một khối.
Dù có hang tuyết che chắn, cái lạnh vẫn xuyên qua lớp áo, đâm vào tận xương cốt.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại vệ tinh lại đổ chuông.
Là A Trạch.
“Tạ Nhan, nghe rõ không? Bọn tôi đã vào tới khu vực núi rồi, trực thăng không đáp được, tụi tôi phải leo bộ lên, cô cố gắng chịu thêm chút nữa!”
“Yên tâm, tôi chưa chết được đâu.” Tôi liếm đôi môi khô nứt, “Tiện thể, nhờ anh tra giúp tôi chuyện này.”
“Nói đi.”
“Kiểm tra giúp tôi mấy ngày nay tất cả các chuyến bay ra vào Bắc Kinh, có người nào tên Mạnh Cảnh Nhiên không.”
Mạnh Cảnh Nhiên, chính là vị hôn phu ôn hòa lễ độ kia của tôi.
Kiếp trước, đến khi tôi chết mới biết, hắn sớm đã dan díu với Tạ Dụ.
Cái gọi là hôn ước, chỉ là một âm mưu do hắn và nhà họ Tạ dựng lên, nhằm nuốt trọn tài sản mẹ tôi để lại.
Trước mặt tôi, hắn đóng vai người chồng chưa cưới mẫu mực, sau lưng lại âu yếm dây dưa với Tạ Dụ.

