Khi tôi tỉnh lại thì đang nằm trong bệnh viện, y tá báo rằng đứa bé đã không giữ được.
Tôi cố chịu đựng, nhớ đến lời ông nội nói ngày hôm qua.
Danh bạ!
Tôi mở điện thoại, mục cuối cùng trong danh bạ là một số chưa lưu tên.
Trước khi nhập viện ông nội đã lấy điện thoại của tôi để lưu, ông nói:
“Sau này nếu chịu oan ức, thì gọi cho số này, nó sẽ giúp con giải quyết tất cả.”
Trái tim đã đau đến tê dại nhưng tôi vẫn bình tĩnh bấm số.
Chuông reo rất lâu mới có người nghe máy, tôi vừa mở lời:
“Xin chào, tôi là Tần Vãn Âm,…”
Thì đầu dây bên kia là giọng vô cùng mất kiên nhẫn:
“Gia chủ đang bận, đừng làm phiền!”
Tôi sững người, rồi điện thoại bị cúp thẳng.
Trái tim tôi lạnh buốt.
Ngay giây sau, một nhóm vệ sĩ xông vào phòng bệnh.
Họ nhanh chóng kéo tôi dậy khỏi giường, y tá kiểm tra phòng còn hoảng hốt.
Do bị giật mạnh, máu từ kim truyền trên tay tôi bắn ra thành tia.
Y tá vội cản:
“Các người làm gì vậy! Bệnh nhân rất yếu, mau thả cô ấy ra!”
Nhưng bọn họ không thèm để ý:
“Tránh ra! Tổng giám đốc Cố nói hôm nay nhất định phải đưa cô ấy đến buổi họp báo!”
Họ lôi tôi xuống giường không chút nương tay:
“Đi mau! Tổng giám đốc nói dù thế nào cũng phải đưa cô ấy tới!”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên một giọng nam xa lạ mà quen thuộc:
“Để xem hôm nay ai dám động vào cô ấy!”
Chương 6
Khi ngẩng đầu lên, tôi chạm phải một đôi mắt hẹp dài sâu thẳm.
Anh ấy xô đám người kia ra rồi ôm tôi vào lòng.
Nước mắt tôi, trong khoảnh khắc ấy không kìm được mà rơi xuống.
Tôi cũng không phân rõ đối phương là ai.
Cho đến khi xử lý xong đám người đó, anh mới chậm rãi lên tiếng:
“Tiểu công chúa, vất vả rồi.”
Lúc này tôi mới biết, anh chính là người chủ của số điện thoại kia.
Tôi định nói mọi chuyện cho anh nghe thì anh nhẹ nhàng lắc đầu:
“Anh biết cả rồi, em cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngay sau đó, anh đưa cho tôi một hộp tro cốt.
Toàn thân tôi cứng lại, dự cảm xấu lan tràn khắp người.
Anh cúi đầu, giọng khàn đặc:
“Xin lỗi, người của anh đến thì đã muộn…”
Lời vừa dứt, tôi bật khóc không kiềm chế nổi.
Khóc rất lâu tôi mới bình tĩnh lại, vì tôi biết, bây giờ không phải lúc đau lòng.
Tôi nằm trên giường bệnh, anh mới nói cho tôi biết thân phận thật của mình.
Anh là con nuôi mà ông nội từng âm thầm nuôi dưỡng bên ngoài, tính theo bối phận, tôi còn phải gọi anh một tiếng chú nhỏ.
Chương 7
Anh nói, từ giờ tôi không cần khóc nữa.
Một lát nữa anh sẽ cho người bảo vệ tôi, sau đó mọi chuyện cứ giao hết cho anh xử lý.
Khi xử lý xong, anh sẽ đưa tôi rời khỏi Lộc Thành.
Tôi lau đôi mắt sưng đỏ vì khóc và bất giác hỏi câu cuối cùng:
“Chú nhỏ, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không?”
Anh thoáng sửng sốt rồi thẳng thắn nói ra tên mình:
“Anh tên Tần Tu Lăng, tiểu công chúa, đã từng nghe đến chưa?”
Nghe đến cái tên đó, toàn thân tôi rùng mình.
Tần Tu Lăng?
Là ông trùm máu lạnh ăn trên ngồi dưới trong cả giới hắc bạch kia?
Tôi chỉ từng nghe đến danh hắn trên tin tức.
Hắn mang quốc tịch Đông Nam Á, lâu năm trấn giữ biên giới, các quốc gia nhỏ xung quanh đều phải kiêng dè vài phần.
Tôi chưa từng biết, hắn lại là con nuôi của ông nội.
Càng không ngờ một ngày nào đó tôi sẽ chờ hắn đến cứu mình.
Trong khi đó, buổi họp báo của Cố Tư Diễn vì một số lý do mà buộc phải tạm dừng.

