Chị gái tôi – người tôi yêu thương nhất – gặp t/ a/i n/ ạ/ /n giao thông ngh iêm tr/ ọng.

Tôi gọi cho anh rể – bác sĩ:

“Chị tôi bị gãy nhiều chỗ! N/ ội t/ ạng tổ/ n th/ư/ ơng nặng! Anh nhất định phải—”

Anh ta lạnh lùng ngắt lời:

“Muốn tôi chạy qua để cùng cô ấy diễn trò à? Cô cũng phối hợp với chị cô đóng kịch sao?”

Điện thoại bị cúp.

Tôi lập tức gọi cho chồng – người có chút quan hệ trong cục:

“Kẻ gây t/ a/i n/ ạn bỏ trốn rồi! Em nghi là cố ý t/ô/ ng người! Anh phải tìm ra hắn!”

Giọng anh ta lạnh tanh:

“Tôi biết hai người ghen vì chúng tôi tổ chức sinh nhật cho Lâm Mẫn, nhưng đừng bày trò phá hỏng không khí nữa!”

Điện thoại lại bị cúp.

Tôi quỳ bên giường, tuyệt vọng: “Chị ơi!”

Chị tôi thoi thóp, nâng khuôn mặt tôi lên:

“Tất cả đều là sắp đặt của số mệnh…”

“Chúng ta vốn dĩ đã lạc vào thế giới này.”

“Yêu họ là điều không nên.”

Bàn tay nhuốm máu của chị lau nước mắt tôi: “Chị không phải chết, mà là trở về thế giới vốn thuộc về chúng ta, đừng khóc…”

Bàn tay chị buông thõng xuống, hơi thở cũng dừng lại.

“Chị ơi! Chị của em ơi…”

Tiếng gào xé lòng của tôi vang vọng trong phòng cấp cứu.

01

Tôi và chị xuyên vào quyển sách này đã mười năm rồi.

Vẫn chưa tìm được cách quay về, lại ngỡ rằng ở đây đã tìm thấy người mình yêu.

Cho đến gần đây, khi Lâm Mẫn trở về nước.

Người đàn ông mà chúng tôi từng tin sẽ cùng đi hết đời, lại dốc hết yêu thương cho cô ta.

“Cô ấy một mình nơi đất khách khổ cực lắm, chúng ta nên quan tâm nhiều hơn.”

Vì thế họ bỏ qua ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi.

Để tổ chức sinh nhật cho Lâm Mẫn.

Và chị tôi chết đúng vào ngày kỷ niệm kết hôn đó.

Tôi quỳ bên giường, nắm chặt tay chị lạnh ngắt mà khóc đến gần như điên loạn.

Đinh đoong!

Màn hình điện thoại sáng lên giữa đêm khuya.

Bài đăng mới trên mạng xã hội sáng rực đến nhức mắt.

Lâm Mẫn đăng ảnh ba người chụp chung.

Chồng tôi và anh rể tôi đứng hai bên cạnh cô ta.

Chú thích: “Sinh nhật hạnh phúc nhất.”

Nước mắt tôi rơi xuống màn hình, chẳng thể thấm nổi vào niềm hạnh phúc của họ.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi có thể đặt lịch hỏa táng sớm nhất là khi nào?”

Trong nước mắt, tôi vẫn cố bình tĩnh lo hậu sự cho chị.

Giờ hỏa táng sớm nhất là chiều mai.

Vì thế tôi ngồi canh ngoài nhà xác suốt đêm.

Chiều hôm sau, tôi ngồi trên ghế ở nhà tang lễ.

Chồng tôi cuối cùng cũng gọi điện: “Cả ngày cô không về nhà, đi đâu ăn chơi vậy?”

Giọng tôi khàn đặc:

“Tôi ngồi ở ghế ngoài nhà xác từ hôm qua.”

“Chị tôi sắp được hỏa táng rồi.”

Bên kia im lặng một lúc.

Rồi bùng nổ cơn giận lớn hơn:

“Các người cứ phải làm trò để gây chú ý sao?”

Trong tiếng ồn phía sau vang lên giọng ẻo lả của Lâm Mẫn: “Chị Tiểu Viện, anh Lâm và anh Hướng thật sự thương hai người mà, đừng đùa như vậy nữa.”

Nhân viên nhà tang lễ bước đến bên tôi: “Là người nhà của Cố Hiểu Lâm phải không? Mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể tiễn cô ấy đoạn đường cuối rồi.”

Tôi nghẹn ngào đáp: “Vâng…”