Vì cứu anh trai, tôi bị dòng lũ cuốn đi.
Gia đình mang về một cô gái khác, để bù đắp khoảng trống.
Sáu năm sau, tôi khôi phục ký ức.
Từ ngôi làng hẻo lánh, tôi vượt núi băng rừng để nhận lại người thân.
Mẹ khóc đến ngất xỉu, anh trai và người bạn thanh mai trúc mã cũng xúc động đỏ hoe mắt.
Không muốn tôi khó xử, họ không chút do dự mà đưa giả tiểu thư rời đi.
Nhưng về sau.
Khi tôi và cô ta xảy ra tranh cãi, anh trai và thanh mai lại vì bảo vệ cô ta mà thẳng tay đẩy tôi xuống lầu.
Trong cơn hôn mê, tôi nghe được cuộc đối thoại.
“Có lúc tao thấy, giá như nó chết từ sáu năm trước thì tốt biết mấy.”
“Nó dù sao cũng là em mày, từng cứu mày nữa.”
“Chẳng lẽ mày không nghĩ thế? Người tụi mày công nhận từ đầu đến cuối, chẳng phải là Tiêu Tiêu sao?”
Ba mẹ im lặng không phản bác, chỉ khẽ khuyên một câu:
“Nó sắp tỉnh rồi, đừng nói nữa.”
Nghe đến đây.
Tôi chậm rãi mở mắt, ngơ ngác hỏi: “Mấy người là ai?”
Ở đây không chào đón tôi.
Vậy thì hãy để tất cả quay về điểm xuất phát.
Dù sao đi nữa.
Tôi vượt ngàn dặm đến đây, chưa từng là vì chút tình thương rẻ mạt của họ.
Thứ tôi cần.
Là bàn đạp để thoát khỏi ngọn núi kia.
1
Một giờ sau.
Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra của tôi, trầm ngâm nói:
“Nhìn từ báo cáo thì chấn thương ở đầu không đến mức gây mất trí nhớ, nhưng mà…”
“Tô Dụ, bác sĩ nói em không sao, nghe thấy chưa? Đừng có giả vờ nữa!”
Lời bác sĩ còn chưa dứt, Tống Ngôn Xuyên đã giận dữ lao tới giường bệnh, lớn tiếng trách mắng.
“Sáu năm trước em đã bướng bỉnh tùy hứng, giờ vừa trở về đã đánh bị thương Tiêu Tiêu, em nhất định phải làm nhà họ Tống này gà bay chó sủa mới vừa lòng sao!”
Trình Gia Dư cũng cau mày nhìn tôi.
“Tô Dụ, đừng quá đáng nữa, xin lỗi Tiêu Tiêu, chuyện này coi như xong.”
Tống Tiêu Tiêu ôm lấy khuôn mặt gần như không nhìn thấy vết thương, đắc ý trừng mắt liếc tôi một cái.
Tôi lạnh mặt nhìn lại.
Tống Tiêu Tiêu liền kinh hoảng trốn sau lưng mẹ Tống.
Ánh mắt mẹ Tống đầy trách cứ nhìn tôi.
Tống Ngôn Xuyên thì nổi trận lôi đình.
“Tô Dụ, em coi chúng tôi là chết hết rồi sao?”
Tôi đảo mắt: “Tôi phải sửa cho anh một chút, tôi họ Tô, không phải họ Tống.”
Tống Ngôn Xuyên càng thêm tức giận: “Em còn giả vờ chưa đủ sao?”
Vị bác sĩ bị bỏ quên nãy giờ cuối cùng cũng không chịu nổi, vội vàng bước lên ngăn cách Tống Ngôn Xuyên:
“Cậu Tống, xin đừng kích động, hãy nghe tôi nói hết đã!”
Ông chỉ vào bóng mờ trên phim chụp, nhanh chóng nói ra trước khi Tống Ngôn Xuyên lại nổi điên.
“Ở đây cho thấy trong đầu của Tô tiểu thư có máu bầm chưa tan, trông giống như vết thương cũ từ nhiều năm trước. Vậy nên lần va đập thứ hai này đã khiến trí nhớ ngắn hạn bị rối loạn. Xét theo y học, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.”
Trong phòng bệnh lập tức yên lặng như tờ.
Tống Ngôn Xuyên vừa rồi còn hùng hổ cũng khựng lại, thoáng lộ vẻ xấu hổ… và cả áy náy?
Hừ.
Chắc là tôi nhìn nhầm rồi.
Cuối cùng, cha Tống – người đứng đầu trong nhà – mới mở miệng:
“Ý ông là, nó… hoàn toàn không nhớ gì về chúng tôi?”
Bác sĩ ngập ngừng gật đầu.
“Về lý thuyết, có khả năng như vậy.”
Nghe vậy, mẹ Tống lảo đảo nhào tới, siết chặt tay tôi, nước mắt tuôn trào.
“A Dụ, ngay cả mẹ con cũng quên rồi sao?”
Tôi để mặc bà nắm tay, ánh mắt chỉ dừng lại trên khuôn mặt đẫm lệ kia.
mẹ Tống nhận ra động tác của tôi, ánh mắt lập tức bừng lên tia hy vọng:
“A Dụ, con nhớ ra rồi phải không?”
Tôi chớp mắt, đôi mắt mờ mịt:
“Dì là ai thế, thưa… dì?”
Cách gọi này khiến cơ thể mẹ Tống run bắn, bà không tin nổi lắc đầu, nước mắt tuôn càng dữ dội.
Thật kỳ lạ.
Giờ tôi đã như mong muốn của họ, quay lại điểm xuất phát.
mẹ Tống cuối cùng cũng có thể yên tâm khoe khoang đứa con gái hoàn hảo Tống Tiêu Tiêu, không còn lo tôi – một kẻ quê mùa – làm bà mất mặt trong giới phu nhân nữa.
Vậy mà sao bà còn đau lòng thế này?
Tôi lặng lẽ nhìn bà.
Đến khi vì sự thờ ơ của tôi mà khóc không nổi nữa, rơi vào thế khó xử.
Tôi mới nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Dì là người rất quan trọng với tôi à, tôi không nên quên Dì sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Đôi mắt mẹ Tống lại đỏ hoe, gấp gáp nói:
“Con thật sự không nhớ chút gì sao? Dì là…”
“Người tài trợ học phí!”
2
Tống Ngôn Xuyên cắt ngang lời mẹ Tống.
Anh ta bước tới, giữ lấy bà mẹ đang kích động, lạnh nhạt nói:
“Bà ấy là người tài trợ cho em đi học.”
Trình Gia Dư quả nhiên là anh em tốt của Tống Ngôn Xuyên, lập tức gật đầu hùa theo.
“Đúng, dì Tô là người tốt bụng tài trợ em đi học.”
Miệng mẹ Tống đang mở cứng lại giữa chừng.
Bà nhìn con trai và Trình Gia Dư, rồi lại nhìn tôi với vẻ “ngơ ngác”.
Nước mắt cứ chực rơi mà không rơi nổi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Tống Tiêu Tiêu thấy vậy liền nhào tới, áp má vào vai bà:
“Mẹ, đừng vì loại vong ân bội nghĩa này mà đau lòng nữa, hoàn toàn không đáng! Mẹ còn có con, con mãi mãi là con gái của mẹ!”
mẹ Tống lập tức xúc động ôm chặt lấy cô ta.
Tôi chỉ biết im lặng.
Quay mặt đi, nhìn về phía cha Tống – người từ đầu tới giờ vẫn im lặng.
“Thật sự tôi chỉ là học sinh được nhà các người tài trợ sao?”
cha Tống còn chưa kịp mở lời.