Kiếp trước, Mai Tử Khanh vì một câu “đợi anh” của vị hôn phu là doanh trưởng, đã sống cô độc nơi quê nhà đến cuối đời, không một ai đưa tiễn.

Mãi đến phút lâm chung, khi nhìn thấy bản tin ca ngợi tình yêu thủy chung của các cặp vợ chồng quân nhân đầu bạc răng long, cô mới bàng hoàng nhận ra: vị hôn phu Tống Đình Niên đã sớm cưới vợ sinh con trong quân đội, con cháu đầy đàn, hạnh phúc viên mãn.

Được sống lại một lần nữa, Mai Tử Khanh quyết định: trước tiên phải tìm một công việc ổn định, sau đó nhất định phải đổi chồng, và lần này cô nhắm trúng người chỉ huy trẻ trung, điển trai nhất đơn vị.

…….

Năm 1983, tại ga tàu hỏa Tương Nam, trong tháng thứ hai sau khi trọng sinh, Mai Tử Khanh vừa bước xuống tàu đã bắt gặp cảnh bốn người lính đang khiêng cáng hối hả chạy qua sân ga.

“Đồng chí tránh ra! Có người bệnh nặng cần cấp cứu!”

Trên cáng là một ông lão với khuôn mặt tím tái, cổ họng thở khò khè, gấp gáp.

Nhìn thấy tình hình nghiêm trọng, Mai Tử Khanh lập tức bước tới chặn đường và lớn tiếng nói: “Xin hãy dừng lại một chút! Đây là phù nề thanh quản cấp tính!”

Người lính dẫn đầu mặt đỏ bừng, giọng căng thẳng quát lên: “Đồng chí mau tránh ra! Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không phải chuyện đùa!”

Tuy nhiên, cô gái lập tức phán đoán tình huống và bình tĩnh đáp: “Các anh hoàn toàn không kịp đưa ông ấy đến bệnh viện đâu, phải tiến hành sơ cứu tại chỗ. Tôi là bác sĩ.”

Nói xong, cô lập tức chen tới cạnh cáng, quỳ nửa người xuống đất, rút ra bộ kim châm cứu được bọc kỹ trong túi, nhanh chóng châm vào các huyệt đạo cần thiết.

Những người lính còn chưa kịp phản ứng thì đã đồng loạt hoảng hốt kêu lên: “Khoan đã! Cô không được chạm vào sư trưởng của chúng tôi!”

Ngay lúc đó, trong đám đông có người hét lớn: “Doanh trưởng Tống tới rồi!”

Tay Mai Tử Khanh hơi khựng lại một chút, nhưng cô vẫn không hề do dự, tiếp tục đâm kim.

Khi máu đen trào ra từ vị trí ba tấc dưới yết hầu ông lão, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân giày lính đập mạnh xuống nền ga cùng một giọng nam trầm thấp vang lên sát bên tai: “Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Giọng nói ấy như khắc sâu tận xương tủy khiến sống lưng Mai Tử Khanh lập tức cứng đờ — đó chính là Tống Đình Niên, người thanh mai trúc mã đã đính hôn với cô từ nhỏ.

Khi trưởng thành, Tống Đình Niên nhập ngũ và được điều về quân khu Tương Nam, trước khi đi anh đã nhiều lần hứa hẹn sẽ quay về cưới cô, và trong từng lá thư gửi về đều nhắn nhủ: “Đợi anh trở lại.”

Vì lời hứa ấy, cô cam lòng ở lại quê nhà, thay anh phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời, lo liệu ma chay chu toàn, để rồi cuối cùng chỉ còn lại mình cô đơn côi cút trong căn nhà trống suốt bốn mươi năm.

Một binh sĩ trẻ nôn nóng báo cáo: “Báo cáo doanh trưởng Tống! Sư trưởng Chu đột ngột phát bệnh, nữ đồng chí này đột nhiên lao ra…”

Không ngoái đầu lại, Mai Tử Khanh bình tĩnh ngắt lời: “Sắp ổn rồi, tôi châm xong kim là có thể đưa ông ấy đến bệnh viện.”

Cô luôn quay lưng về phía Tống Đình Niên, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng hơi thở đã sớm trở nên rối loạn.

Khi sắc mặt ông lão dần chuyển sang hồng hào, cổ tay cô bất ngờ bị một lực mạnh siết chặt khiến đau rát dữ dội.

Tống Đình Niên nắm chặt cổ tay cô, giọng tức giận: “Mai Tử Khanh? Sao em lại ở đây?”

Trái tim cô nhói lên, nhưng vẫn cố nén đau, nghiêm túc nói: “Hiện giờ điều quan trọng không phải là em, mà là cứu người.”

Nửa giờ sau, tại bệnh viện quân khu Tương Nam, một bác sĩ lớn tuổi thở phào nhẹ nhõm và nói: “May mà cô gái này ra tay kịp thời, nếu không thì sư trưởng không thể cầm cự đến lúc này đâu.”

Lúc đó, ánh mắt của các sĩ quan xung quanh nhìn Mai Tử Khanh không khác gì đang nhìn một vị Bồ Tát sống.

Sau khi bày tỏ lòng cảm kích, tất cả họ đều quay trở lại phòng bệnh.

Tống Đình Niên cuối cùng cũng có cơ hội kéo cô gái ra một góc riêng và hỏi: “Tử Khanh, sao em lại đến Tương Nam? Có chuyện gì xảy ra ở nhà sao?”

Mai Tử Khanh ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt hoa đào từng khiến cô đau đáu mong nhớ suốt cả một đời.

Người đàn ông mặc quân phục chỉnh tề trước mặt còn tuấn tú hơn trong ký ức, nhưng trên người lại có mùi hương nhẹ nhàng của một loại sáp thơm.

Tính theo thời gian, lúc này Tống Đình Niên hẳn là đã có bạn gái trong đơn vị.

Đối mặt với người mà kiếp trước mình từng thật lòng yêu sâu đậm, trái tim Mai Tử Khanh như bị dao cứa, đau đến mức cô khẽ rùng mình theo bản năng.

Cô siết chặt bàn tay, cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Em đến để kết hôn, không phải đã nói đầu xuân năm nay sẽ tổ chức lễ cưới sao?”

Đồng tử Tống Đình Niên vốn đã căng thẳng, nay lại co rút dữ dội, anh như bị điện giật mà buông tay cô ra.

Anh nhíu mày, giọng trầm xuống:
“Anh chẳng phải đã bảo em cứ đợi ở làng hay sao!”

Dường như nhận ra mình quá gay gắt, anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Bên tổ chức đột nhiên có nhiệm vụ, chuyện kết hôn phải trì hoãn thêm.”

Rõ ràng đó là kết cục cô đã dự liệu từ trước, nhưng câu nói ấy vẫn như một chiếc búa tạ giáng mạnh vào ngực Mai Tử Khanh, khiến ngũ tạng cô như bị xáo trộn.

Kiếp trước, chính là vì bao lần “hoãn lại” của người đàn ông trước mặt, mà cô đã lỡ mất cả đời.

Khi cô một mình lặng lẽ qua đời trong căn nhà cũ, trên màn hình tivi lại chiếu cảnh Tống Đình Niên đã già, con cháu đầy nhà, mỉm cười hạnh phúc và nói:
“Cả đời này tôi chỉ yêu một người, đó là vợ tôi. Gặp được cô ấy là may mắn lớn nhất của tôi.”

Khoảnh khắc ấy, Mai Tử Khanh – người đã chờ đợi suốt cả một đời – chỉ biết ngơ ngác như một đứa trẻ, cuối cùng là chết đi trong đau khổ và hối hận, nhìn bàn tay già nua như vỏ cây của mình mà tuyệt vọng…

Thu lại dòng ký ức, Mai Tử Khanh hít vào một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc đau đớn đang cuộn trào trong lòng.

Cô rút ra từ túi áo một tờ giấy giới thiệu:
“Mai Tử Khanh, bác sĩ quân y tạm thời mới được điều về quân khu Tương Nam.”

Kiếp trước, vì muốn chăm sóc cha mẹ của Tống Đình Niên, cô đã theo học Đông y với lão lang trong làng, sau khi ông qua đời thì tiếp quản phòng khám, trở thành bác sĩ duy nhất trong làng và ở lại đó chờ đợi suốt cả đời.

Nhưng lần này sống lại, cô sẽ không để bản thân lặp lại cuộc đời cô đơn và thê lương ấy nữa.