Tôi là kiểu nữ chính mạnh mẽ trong truyền thuyết.
Bắt quả tang chồng và bạn thân ngoại tình, tôi không khóc cũng chẳng làm loạn, chỉ thản nhiên để lại một câu:
“Người đàn ông này, tặng cô đấy.”
Bạn bè đều khen tôi khí chất, biết buông bỏ đúng lúc, như nữ chính bước ra từ truyện ngôn tình đầy sảng khoái.
Nhưng cuộc đời tôi lại không đi theo hướng sảng khoái như trong truyện.
Sau một trận bão dư luận, hai người họ dứt khoát đăng ký kết hôn. Năm sau, bạn thân tôi
sinh đôi một trai một gái, chồng cũ khởi nghiệp thành công, danh tiếng lẫy lừng, trở thành
một gia đình kiểu mẫu khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.
Còn tôi, sau khi ly hôn không lâu thì rơi vào trầm cảm, bị thiêu đốt bởi cảm giác tổn thương
và nhục nhã, niềm tin vào công lý thiện ác sụp đổ hoàn toàn. Sự nghiệp và tình cảm đều tụt
dốc không phanh, cuộc đời rơi xuống đáy vực.
Trong những ngày tháng mơ hồ vô định, tôi bị một chiếc xe tông bay khi đang băng qua đường.
Trước lúc chết, bạn thân đến thăm tôi, ánh mắt đầy thương hại lẫn nuối tiếc:
“Tôi biết cô luôn tự nhận mình là nữ chính mạnh mẽ, nên hôm đó đã cố tình để cô bắt gặp…”
Tôi chết trong hối hận và không cam lòng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại thời điểm chứng kiến chồng ngoại tình.
1
Tôi nằm trong phòng cấp cứu, thoi thóp chờ chết.
Bác sĩ vừa rồi nói với giọng nặng nề rằng vết thương quá nặng, không thể cứu chữa.
Khi tôi mơ hồ nghĩ: “Chết thì chết thôi.”, thì tiếng giày cao gót vang lên, Lâm Nguyệt bước vào.
Cô ta ăn mặc sang trọng, da dẻ căng bóng, trông còn trẻ trung hơn cả lúc tôi bắt quả tang cô ta năm đó trên giường.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt vừa buồn bã vừa thương hại.
“Tư Đường, không ngờ cô lại sống thành ra thế này.”
“Số phận thật kỳ lạ, vòng đi vòng lại, cuối cùng lại là tôi tiễn cô đoạn đường cuối cùng… Đã
vậy, chút thời gian này coi như để tôi nói hết lòng mình vậy.”
Tôi không hiểu tại sao cô ta lại ở đây, chỉ muốn quay mặt đi, lười nhìn cô ta.
Nhưng tôi không làm nổi.
Vì tôi sắp chết rồi.
Lâm Nguyệt ngồi xuống cạnh giường, thở dài một tiếng rồi tự mình nói tiếp:
“Tôi yêu Tu Dương từ cái nhìn đầu tiên.”
“Nhưng mấy năm đó, tôi chỉ có thể nhìn cô và anh ấy yêu nhau, kết hôn. Nhìn cô sống
ngày càng tốt hơn tôi, tiện tay mua chiếc vòng tay cũng bằng cả tháng lương của tôi. Tôi
nghĩ mãi không ra, rõ ràng chúng ta cùng xuất thân, cùng học vấn, ngoại hình cũng chẳng
hơn kém bao nhiêu, tại sao chỉ vì cô đến quán cà phê sớm hơn tôi 10 phút mà người anh
ấy yêu lại là cô, không phải tôi?”
“Thế là tôi quyết định, tự mình sửa lại tất cả.”
“Tôi tìm cách lên giường với Tu Dương, nhưng khi tỉnh lại anh ấy lại hối hận và chán nản,
thậm chí còn đưa tôi một khoản tiền, cầu xin tôi giấu cô. Sau này dù không kìm được lại
tiếp tục có lần thứ hai, thứ ba với tôi, nhưng mỗi lần xong anh ấy đều hối hận.”
Cô ta khẽ bật cười:
“Thế thì sao mà được?”
“Tôi biết cô luôn tự nhận mình là kiểu nữ chính mạnh mẽ, luôn nói nếu chồng ngoại tình sẽ
không khóc lóc phát điên như người khác, mà sẽ ly hôn ngay lập tức, không ngoảnh đầu.
Thế nên tôi mới cầu xin Tu Dương cùng tôi diễn một màn cuối, và… cố ý để cô bắt gặp.”
Tôi sững sờ nhìn cô ta, không thể tin nổi.
Sau khi ly hôn, tôi sớm phát hiện ra, cái vẻ mạnh mẽ sảng khoái của nữ chính chỉ là tạm
thời. Không lâu sau đó, tôi rơi vào cơn khủng hoảng tâm lý, ngày ngày bị cảm giác phản bội
từ người thân thiết nhất giày vò, cộng thêm nỗi nhục nhã trước xã hội bóp nghẹt đến nghẹt thở.
Sau đó, nhìn họ kết hôn, sinh con, khởi nghiệp thành công, cuộc sống ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Còn tôi, vì không còn tin vào tình yêu, nên không thể tiếp tục công việc thiết kế tiệc cưới, cũng chẳng dám bắt đầu một mối quan hệ mới.
Cuộc sống của tôi cứ thế ngày càng tồi tệ.
Sự đối lập ấy giống như một hình phạt tra tấn tinh thần, khiến tôi rơi vào lo âu, tự phủ nhận bản thân, niềm tin sụp đổ từng mảnh.
Ngày nào cũng như bị lửa thiêu trong lòng, đêm đến thì không thể chợp mắt.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình chỉ là kẻ xui xẻo, yếu đuối, vô dụng.
Thậm chí vì không vực dậy nổi mà bắt đầu khinh bỉ chính mình.
Chưa từng nghĩ rằng — tất cả đều là một ván tính toán.
“Cảm ơn cô, Tư Đường! Cô thật sự không khiến tôi thất vọng. Cái sự kiêu ngạo và tự trọng
của cô giúp chúng tôi giữ được thể diện. Chính vì thế mà tôi và Tu Dương mới có thể nhanh chóng vực dậy.”
“Tất nhiên, người đáng được cảm ơn nhất vẫn là tôi. Dù sao thì tất cả những chuyện trước
sau này đều do tôi sắp đặt — bao gồm cả việc tôi bắt chước giọng điệu và cử chỉ của cô
trước mặt Tu Dương, hay bỏ tiền để cô liên tục bị sa thải, và cả…”
Cô ta đột nhiên khẽ cười.
“Tôi còn sang nước ngoài đến ngân hàng tinh trùng, chọn người có ngoại hình giống Tu Dương để mang thai song sinh…”

