Chu Vệ Quốc lại hiện ra trước mắt tôi.
“Thái Phượng, em không nghe lời.”
“Đã là vợ anh rồi, sao lại còn cứng đầu như vậy? Anh đã nói rồi mà – ở lại làng, chăm sóc cha mẹ, sau này ta nhận nuôi một đứa con, chẳng phải đó là điều em luôn mong muốn à?”
Đúng là, trước khi sống lại, ngoài việc muốn thi đại học, điều tôi mong nhất là được làm vợ anh ta.
Nhưng anh ta không nên, thật sự không nên dùng cuộc đời của tôi để trải đường cho Ninh Tuyết Vi.
Nghĩ đến đây, tôi không thể kiềm được cơn phẫn hận trong lòng.
“Đừng giả vờ nữa! Tôi biết hết rồi. Người đã hại tôi vào ngày thi hôm đó – chính là anh!”
“Tôi nói cho anh biết, dù có chết tôi cũng không để Ninh Tuyết Vi thay tôi đi học! Cô ta đừng hòng cướp lấy tương lai của tôi!”
Ánh mắt tôi đỏ ngầu, giọng gào đến khản cả cổ.
Nhưng Chu Vệ Quốc không hề sợ hãi.
Ngược lại, hắn còn nở nụ cười u ám đầy đáng sợ:
“Hóa ra… cô đã biết từ lâu rồi…”
6
“Bảo sao dạo này cô cứ kỳ lạ… thì ra là cô đã biết hết rồi.”
Chu Vệ Quốc vừa nói, vừa bước từng bước nặng nề xuống hầm.
Tiếng giày của hắn nện vang, từng bước áp sát, khiến tim tôi đập loạn không kiểm soát.
Một cảm giác bất an mãnh liệt quặn thắt trong lồng ngực.
Quả nhiên, hắn bất ngờ vươn tay bóp chặt lấy cổ tôi.
Khóe miệng cong lên, nhưng trong ánh mắt lại chỉ toàn là lạnh lẽo tàn nhẫn.
“La Thái Phượng, một đứa nhà quê như cô thì có tư cách gì để so với Tuyết Vi?”
“Cô ấy là trí thức thành thị bị điều về nông thôn. Nếu không phải vì chiến dịch thanh trừng, bị cha mình liên lụy, thì cô nghĩ mình có cửa cạnh tranh sao?”
“Cô ấy dùng tên cô đi thi đại học, giành lấy vị trí của cô thì sao? Đó là vinh hạnh cho cô! Cô phải thấy vui mừng mới đúng. Nếu không nhờ Tuyết Vi, cô nghĩ tôi sẽ cưới một con đàn bà lẳng lơ không còn giá trị như cô sao?”
“La Thái Phượng, tôi khuyên cô nên biết thân biết phận, ngoan ngoãn ở quê chăm sóc cha mẹ tôi, mấy dịp lễ Tết tôi còn ghé về cho cô chút thể diện. Còn không, cô chỉ có nước chờ chết thôi.”
Mỗi một câu nói của Chu Vệ Quốc đều đi kèm với lực bóp mạnh hơn nơi cổ tôi.
Tôi đã mấy ngày không ăn uống gì, sức lực cạn kiệt, sao có thể chống lại hắn.
Tôi chỉ còn biết phát ra tiếng khò khè đầy tuyệt vọng, tay chân mềm oặt như cọng bún, đánh vào người hắn chẳng khác gì gãi ngứa.
Cảm nhận được hơi thở tôi ngày càng yếu, hắn mới chịu buông tay.
Khi không khí tràn vào cổ họng, tôi liền ho sặc sụa như thể vừa thoát chết.
Đây chính là người mà tôi từng yêu suốt một đời. Vì Ninh Tuyết Vi, hắn không chỉ hủy hoại cuộc đời tôi, mà còn muốn tôi tự thiêu mình làm đuốc soi đường cho họ.
Tôi bật cười chua chát.
Thì ra Chu Vệ Quốc luôn để tâm đến Tuyết Vi đến vậy – kiếp trước tôi mù mờ thế nào mà không hề nhận ra?
Chắc là do tôi đã bị tẩy não quá sâu.
Ai cũng nói tôi là đứa trèo cao, không xứng với Chu Vệ Quốc.
Ngay cả cha mẹ ruột cũng cảm thấy tôi làm họ mất mặt, luôn ép tôi phải cúi đầu nhún nhường.
Nghe nhiều thành quen, tôi cũng bắt đầu tin rằng bản thân mình – một “đứa không còn trong trắng” – không xứng với hắn.
Nhưng sự thật hoàn toàn không phải thế!
Tôi hoàn toàn có thể có một tương lai rạng rỡ, tôi mới là người mà hắn không xứng với!
Gương mặt căm hận của tôi khiến Chu Vệ Quốc vô cùng đắc ý.
“Tôi thích nhất cái kiểu như cô, rõ ràng đã tuyệt vọng rồi mà vẫn muốn vùng vẫy.”
Vừa nói, hắn vừa dẫm mạnh lên ống chân tôi.
Mũi giày xoay một vòng, rồi dồn lực nhấn xuống – cho đến khi vang lên một tiếng “rắc” giòn tan, hắn mới rút chân lại.
Tôi vừa ho xong thì một cơn đau thấu xương từ chân truyền đến khiến toàn thân run rẩy.
Tôi chưa kịp hét thì một mảnh vải bốc mùi chua nồng đã bị nhét chặt vào miệng, chặn mọi âm thanh.
Chu Vệ Quốc lấy xích khóa chặt tay chân tôi lại, đến khi tôi hoàn toàn không thể động đậy, hắn mới vừa kéo vừa lôi tôi ra khỏi hầm, mở cửa kho chất củi rồi vứt tôi vào đó.
“Ngày mai, cô cứ ở đây mà nhìn cho kỹ. Tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Tuyết Vi trở thành người trên vạn người.”
“La Thái Phượng, loại người như cô chỉ nên cam phận – làm bàn đạp cho Tuyết Vi bước lên đỉnh cao!”
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi, chẳng buồn nhìn lại cái chân tôi đang gập theo một góc độ bất thường.
Khi bóng hắn khuất hẳn, tôi không còn kìm được nữa mà bật cười – một tràng cười cuồng loạn như điên dại.
Hắn nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn làm con cá nằm trên thớt, để mặc cho họ xẻ thịt?
Buồn cười! Thật sự nghĩ tôi bấy lâu nay chỉ nằm im chờ chết sao?
Tôi đang chờ đến ngày mai – ngày mà Chu Vệ Quốc và Ninh Tuyết Vi phải giáp mặt với sự thật.
Tôi tin, vẻ mặt của họ… nhất định sẽ rất đáng xem.
7
Sáng sớm hôm sau, trưởng thôn lại dẫn người của phòng tuyển sinh Đại học Thanh Hoa, vừa gõ chiêng gõ trống, vừa bước vào sân nhà tôi.
Cha mẹ tôi đứng nép một bên, gượng gạo cười, thi thoảng liếc mắt nhìn về phía “tôi” đang đứng bên cạnh họ.
Chỉ có Chu Vệ Quốc là cười rạng rỡ, một tay ôm lấy “tôi”, miệng cười toe toét như bắt được vàng.
Từ trong kho củi, tôi nhìn rõ người đó, cả người như bị sét đánh trúng.
Chương 6 ở đây nha: https://vivutruyen.net/tro-lai-ngay-bi-dam-con-do-loi-vao-hem-nho/