Chính văn
Đời trước, sau nạn hồng thủy, nhà ta nghèo túng đến mức nồi chẳng có cơm mà nấu.
Mẫu thân nói phải rút thăm, chọn ra một đứa con để bán lấy tiền cứu nhà.
Ta biết mẫu thân luôn thiên vị muội muội, cho nên, kẻ bị bán đi ắt hẳn sẽ là ta.
Quả nhiên, mẫu thân bảo để muội muội chọn trước, ta chọn sau.
Cuối cùng, ta rút trúng bàn tay nắm chặt viên đá — dấu hiệu của kẻ phải bị bán.
Muội muội mừng rỡ cười trộm, mẫu thân nhận năm lượng bạc trắng, còn ta bị đưa vào phủ Thanh Viễn Bá làm nô tì.
Nạn đói qua đi, tú tài quê nhà là Giang Vân — người theo hôn ước tổ tiên — cưới muội muội về làm vợ.
Còn ta, lại thành thiếp thất của nhị gia trong phủ bá.
Phu nhân mất sớm, nhị gia chẳng nạp kế thất, ngược lại còn phong ta làm quý thiếp, giao quyền quản lý nội viện.
Muội muội ganh tị khôn cùng.
Nàng ganh ta được nhị gia ưu ái, ganh y phục ta thêu thùa tinh mỹ, ganh đôi hài ta đính ngọc xinh xắn, ganh ta vàng ngọc đầy mình, ra vào có kẻ hầu người hạ.
Nàng than phiền cuộc sống với Giang Vân thanh đạm khổ cực, than Giang Vân không biết săn sóc nàng, than lúc chàng vào núi hái thuốc chẳng may bị thương, khuôn mặt lưu sẹo chẳng thể ứng thí, cả đời nàng chỉ có thể làm vợ tú tài nghèo.
Nàng còn bảo, nếu năm ấy người bị bán là nàng thì hay biết mấy.
Nếu bị bán là nàng, thì đã không phải sống khổ sở như bây giờ.
Thế nhưng, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Muội muội chỉ thấy vinh hoa phú quý bên ngoài của ta, nào biết được đằng sau lớp hoa lệ ấy là những điều ô trọc tột cùng?
Một giấc tỉnh lại, ta và nàng cùng trở lại ngày rút thăm năm ấy.
Lần này, dưới ánh mắt kinh ngạc của mẫu thân, muội muội chọn lấy bàn tay đang nắm chặt viên đá…
Nàng nhìn ta, nói: “Tỷ tỷ, vinh hoa phú quý, cũng nên đến lượt ta hưởng một phen.”
Song nàng chẳng hay, sở dĩ ta có thể đứng vững nơi phủ Thanh Viễn bá, chỉ là vì diện mạo ta có vài phần tương tự với bạch nguyệt quang trong lòng Nhị gia mà thôi.
Phận làm kẻ thế thân, cay đắng ra sao, chẳng thể cất thành lời.
Thâm viện đại môn, đấu đá ngầm hiểm độc, lại càng khiến người ta khốn khổ trăm bề.
Nếu có thể lựa chọn, ta thà chẳng màng đến vinh hoa ấy.
1.
Vừa mở mắt ra, trước mắt ta là gian nhà đất lạ lẫm, cùng dung nhan trẻ trung của mẫu thân thuở xưa.
“Xuân Hạnh, còn ngây ra đó làm gì? Mau chọn đi nào!”
Mẫu thân mặc áo vải thô, ngồi trước mặt ta và muội muội, cất lời thúc giục.
Ta ngẩn ngơ hồi lâu, mới dần hoàn hồn lại.
Mẫu thân trước mắt trẻ trung biết bao, trên mặt vẫn chưa hằn sâu những nếp nhăn do tháng năm để lại.
Cái tên “Xuân Hạnh” từ miệng người thốt ra, chính là chỉ muội muội của ta.
Xuân Hạnh dường như cũng có đôi phần ngơ ngẩn, sau khi bị mẫu thân giục giã, mới dần hoàn hồn.
Nàng vươn tay về phía tay trái – bàn tay mà kiếp trước nàng không chọn.
Trong tay phải của mẫu thân không có nắm đá, chọn trúng tay không cầm đá, tức là có thể bình an vô sự, không bị đem bán.
Hẳn là mẫu thân kiếp trước đã ngầm nói trước với Xuân Hạnh tay nào không có đá.
Cho nên khi ấy nàng mới không chút do dự mà chọn lấy tay phải.
Mà nay, rõ ràng biết rằng tay phải là tay bị bán đi, Xuân Hạnh vẫn cố tình chọn tay trái.
Điều này có nghĩa là…
Xuân Hạnh cũng đã trọng sinh rồi.
Mẫu thân ngạc nhiên mà khẽ hô một tiếng, song rốt cuộc lại không nói gì thêm.
Dẫu trong lòng thiên vị Xuân Hạnh, nhưng mẫu thân vẫn sĩ diện, bề ngoài luôn làm ra vẻ công bằng.
Vậy nên, khi Xuân Hạnh đích thân chọn trúng bàn tay có nắm đá, mẫu thân cũng chẳng tiện nói thẳng trước mặt ta rằng: “Không được chọn tay ấy.”
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Xuân Hạnh sắp chạm vào tay trái, mẫu thân vẫn không kìm được cất tiếng hỏi:
“Con chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”
Xuân Hạnh đáp dõng dạc: “Con không hối hận.”
Mẫu thân thở dài một tiếng, ngoài mặt không tiếp tục ngăn cản sự lựa chọn của nàng.
Nhưng sau lưng, bà ghé sát nói nhỏ với Xuân Hạnh:
“Con từ bé đã thể trạng yếu ớt, sao lại chọn tay trái? Đứa trẻ này, thật chẳng biết nghe lời, há chẳng phải là muốn tìm đường chết ư?”
Xuân Hạnh nhớ đến y phục gấm vóc ta từng mặc, liền đắc ý nói với mẫu thân:
“Nô tỳ trong nhà quyền quý, sống chẳng khác gì tiểu thư, ngày ngày mặc lụa là, ăn ngon uống ngọt. Con đã dò la rồi, người tới mua lần này là gia nhân của phủ bá gia, con vào đó ắt sẽ được ăn ngon mặc đẹp, có khi lại dưỡng khỏi bệnh.”
“Tỷ tỷ khéo tay tháo vát, để tỷ ấy ở lại trong nhà còn có thể chăm sóc mẫu thân và đệ đệ…”
Lời Xuân Hạnh nói vô cùng thành khẩn, nghe xong khiến lòng mẫu thân cũng dịu lại phần nào.
Nếu quả thật được như vậy, để Xuân Hạnh vào phủ bá gia cũng không có gì là không ổn.
Nhất là câu nói sau cùng, quả thật khiến mẫu thân xuôi lòng, cho rằng nàng thật hiếu thảo.
Ánh mắt mẫu thân trở nên dịu dàng: “Con ngoan, con vẫn luôn là đứa con hiếu thuận.”
Ha, hiếu thuận ư…
Quả là một nữ nhi hiếu thuận, một mẫu thân từ ái.
Một đứa con gái dùng miệng để biểu lộ lòng hiếu thảo, một người mẹ dùng cách hy sinh đứa con gái này để yêu thương đứa con gái khác.
Trong mắt Xuân Hạnh ánh lên sự dã tâm khó lòng che giấu, song mẫu thân vốn chỉ là một phụ nhân quê mùa, làm sao nhìn thấu được những điều đó.
Còn ta, chỉ lạnh nhạt đứng nhìn cảnh mẫu từ nữ hiếu kia, chẳng buồn lên tiếng.
Cứ chờ xem, liệu Xuân Hạnh có toại nguyện được hay không.
2.
Chẳng bao lâu sau, quản sự chuyên lo việc mua người của phủ bá gia đã đến.
Mẫu thân đem Xuân Hạnh đẩy tới trước mặt vị quản sự kia xem xét, quản sự vừa nhìn liền vừa ý.
Phải, thân thể Xuân Hạnh xác thực không khoẻ mạnh gì cho cam.
Nhưng đối với phủ Bá gia mà nói, chút bệnh căn từ thuở sơ sinh ấy chẳng đáng là chi.