Sau khi thua trò chơi “Đại Mạo Hiểm”, bạn trai tôi đã hôn cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta.
Khi anh ta lại một lần nữa bảo tôi “Đừng chơi nếu không chịu nổi”, thì người em trai song sinh của anh ta bất ngờ bước tới.
Cậu ấy cầm trên tay lá bài thử thách “nụ hôn nồng cháy”, Ánh mắt dừng lại trên môi tôi, rồi ngoan ngoãn hỏi:
“Chị dâu dám chơi không ạ?”
Ngay sau câu nói ấy, phía trên đầu cậu ấy dường như hiện lên một loạt bình luận như trong livestream:
【666, diễn cũng chẳng buồn diễn nữa, quay lại nhìn sắc mặt anh cậu đi?】
【Cười xỉu, bạch nguyệt quang bảy năm quay đầu thành chị dâu, còn bị đối xử như này, anh ta tức đến phát điên rồi.】
【Nữ chính, chị chỉ cần gật đầu, tối nay cậu ấy sẽ gõ cửa nói ‘chị dâu, em là anh trai em đấy’.】
Tôi thử gật đầu nhẹ một cái.
Tối hôm đó, cửa phòng tôi thật sự vang lên tiếng gõ.
1
Trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, Tạ Quân đã hôn cô bạn thanh mai của anh ta.
Trên môi anh còn vết son mờ, quay sang tôi với vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Em đừng làm loạn nữa được không?”
“Chỉ là một trò chơi thôi, cần gì phải mất hứng vậy?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, tôi đứng ngây người trong sự lúng túng.
Mỗi khi cô ấy xuất hiện, Tạ Quân lại trở nên rất lạ. Nhưng bình thường, anh ấy chưa từng nặng lời với tôi.
Tôi kéo nhẹ tay áo anh, định nói gì đó. Tô thiền – cô bạn thanh mai – đột nhiên đảo mắt:
“Chán thật, sớm biết chẳng đến.” “Một cái hôn mà cũng phiền phức thế, nếu cô ấy biết hồi trước tụi mình từng ngủ chung giường thì chắc khóc ngất nhỉ.”
Tôi như hóa đá.
Cảm giác bị gạt ra ngoài lại dâng lên mạnh mẽ.
Tôi siết chặt tay áo, lần này không còn bỏ đi trong tủi thân như trước.
Ngược lại, tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Quân:
“Nếu chỉ là trò chơi, vậy em cũng có thể chơi đúng không?”
Tạ Quân liếc tôi một cái, lười nhác gật đầu:
“Chơi đi.”
Các chàng trai ở đó hầu hết đều là bạn thân của anh ấy, anh ta chắc mẩm chẳng ai dám động vào tôi.
Thực tế đúng là vậy.
Mọi người bắt đầu khuyên can:
“Chị dâu đừng giận anh Quân nữa, chỉ là trò chơi thôi.”
“Phải đấy, chúng ta quen nhau bao lâu rồi, vẫn luôn là bạn bè thuần túy mà.”
Vài câu nhẹ tênh liền xóa bỏ chuyện vừa rồi, còn tôi thì đứng đó, mắt đỏ hoe vì tức.
Tạ Quân nắm lấy cổ tay tôi:
“Đủ rồi, đừng làm quá mất mặt, mau ngồi xuống…”
Câu nói chưa dứt, Người em trai song sinh im lặng cả buổi của Tạ Quân bỗng đứng dậy.
Cậu cầm lá bài “nụ hôn” mà Tô thiền vừa rút được, ngồi xuống cạnh tôi, lạnh nhạt nói:
“Chị dâu dám chơi không?”
2
Một câu nói khiến cả căn phòng lặng ngắt.
Tôi đã từng nghe nói Tạ Quân có em trai song sinh, nhưng hôm nay mới lần đầu gặp mặt.
Gương mặt đó, trông giống hệt anh ta.
Nhưng khi lại gần, tôi phát hiện – cũng không hoàn toàn giống.
Tạ Quân lạnh lùng, luôn mang vẻ kiêu ngạo. Còn Tạ Dương – cậu em – lại mang đến cảm giác ngoan ngoãn khó tả.
Thấy tôi không trả lời, Cậu ấy giữ nét mặt dịu dàng, khẽ nói thêm một câu:
“Anh tôi vừa nãy cũng chơi mà.”
Lời nói vừa dứt, tôi cảm nhận được Tạ Quân bên cạnh sắc mặt đen lại ngay tức khắc.
Tiếp đó, như có dòng bình luận chạy trên đầu Tạ Dương:
【666, chẳng thèm diễn luôn, nhìn sắc mặt anh trai đi kìa.】
【Cười chết, bạch nguyệt quang bảy năm giờ thành chị dâu, còn bị chơi thế này, anh ta tức điên là phải.】
【Nữ chính, chị dám gật đầu, tối nay cậu ấy gõ cửa bảo “chị dâu, em là anh trai em đây” thật luôn.】
…
Đây đúng là “văn học chị dâu” phiên bản đời thực.
Nhìn sắc mặt đen như than của Tạ Quân, Không hiểu sao, tôi lại thật sự gật đầu theo lời bình luận.
3
Tôi thừa nhận, cái gật đầu đó có phần mang tính trả thù.
Tôi cũng muốn để Tạ Quân nếm thử cảm giác bức bối đó.
Nhưng tôi không ngờ, Tạ Dương lại thật sự dám cúi đầu lại gần ngay trước mặt anh trai mình.
Trong phòng riêng vang lên một tràng thở gấp đầy bất ngờ.
Tôi như ngừng thở, còn Tạ Dương thì bất ngờ dừng lại ngay khi chỉ còn nửa bước.
Cậu ấy không tiến thêm, chỉ lặng lẽ nhìn tôi hai giây, rồi lùi lại giữ khoảng cách.
Ngay giây tiếp theo, Tạ Quân kéo mạnh Tạ Dương ra, rồi nắm chặt cổ tay tôi lôi ra khỏi phòng.