“Ấy là vì phu quân cảm động trước tấm chân tình nhiều năm của muội, mới sinh lòng thương xót.”
Ta khẽ che miệng cười duyên.
“Chỉ tiếc cho tỷ tỷ, dù tỷ mới là người chàng từng muốn cưới, thì nay người làm hầu phủ phu nhân là muội.
Tỷ có hối hận cũng muộn rồi.”
“Hừ, ngươi có tin không, chỉ cần ta bước đến, ánh mắt chàng sẽ chẳng bao giờ nhìn đến ngươi nữa!”
“Vậy sao? Nhưng phu quân vô cùng sủng ái muội đấy.
Vài hôm trước còn đích thân chọn lễ vật, dặn dò phải về nhà mẹ đẻ cùng muội cho long trọng cơ mà!” Ta mỉm cười dịu dàng.
“Tỷ tỷ đừng phí sức nữa, người làm chính thê của chàng, là muội.”
Nhìn bóng lưng Triệu Kỳ Nguyệt giận dữ chạy ra khỏi phòng, ta nhếch môi cười lạnh.
Quả nhiên, kẻ giả vờ thanh cao thì chẳng chịu nổi một câu khích tướng.
Ta chỉnh lại nếp áo bị nàng ta làm nhăn, ngồi ngay ngắn uống trà.
Khoan thai chờ màn kịch hay sắp diễn ra.
5.
Chừng nửa tuần trà sau, nha hoàn hớt hải chạy đến bẩm báo.
Triệu Kỳ Nguyệt à, quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng.
Từ nhỏ được sủng ái, nàng ta sao có thể cam tâm chịu thua ta một bậc?
Dù hôm nay ta không cố tình khích tướng, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách quyến rũ Chu Trường Ninh.
Chỉ là… hôm nay, cái cảnh tượng ấy thực sự hơi khó coi mà thôi.
Lúc ta “hoảng hốt” chạy đến, phụ thân đã có mặt từ lâu, sắc mặt đen như đáy nồi.
Thật ra đối với người, Chu Trường Ninh cưới ai cũng không quan trọng, là ta hay là đích nữ cũng thế.
Dù gì thì ông ta cũng là cha vợ, sau này quan trường còn có thể nâng đỡ lẫn nhau.
Chẳng qua là vì xem trọng đích nữ, lại thêm trước đây Chu Trường Ninh thể hiện thái độ rõ ràng nên mới thiên về Triệu Kỳ Nguyệt.
Nhưng giờ, người mà Chu Trường Ninh chọn lại là ta.
Mà ông ta—đường đường là thừa tướng—sao có thể để xảy ra chuyện hai nữ nhi cùng hầu hạ một trượng phu?
Huống chi, còn là đích nữ chưa xuất giá đi quyến rũ phu quân của thứ nữ.
Nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng những mặt mũi mất sạch, mà ngay cả hoàng thượng cũng sẽ nhìn ông ta bằng nửa con mắt.
Phụ thân lập tức sai người dọn sạch hiện trường, nghiêm lệnh cấm tiết lộ, nếu có kẻ nào dám hé môi, giết không tha.
Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại mấy người chúng ta.
Ta nhìn Chu Trường Ninh và Triệu Kỳ Nguyệt ăn mặc lộn xộn, đáy mắt đầy khinh bỉ nhưng vẫn che giấu rất tốt.
Bề ngoài, ta làm ra vẻ đau đớn tột cùng.
“Phu quân… chàng và tỷ tỷ… các người…”
“Kỳ Tinh…”
Chu Trường Ninh lộ rõ vẻ bối rối.
Hắn tuy yêu Triệu Kỳ Nguyệt, nhưng cũng không đến mức trong ngày ta hồi môn mà còn lén lút với nàng.
Huống hồ, lần này còn bị bắt quả tang tại trận.
Nhưng ta hiểu rất rõ Triệu Kỳ Nguyệt—nàng ta nhất định sẽ chọn đúng ngày ta hồi môn để làm ra trò.
Lúc này đây, dù mặt đỏ như lửa, Triệu Kỳ Nguyệt vẫn không thể che giấu ánh nhìn đắc ý khi liếc về phía ta.
Tựa như đang thị uy: xem đi, cái gọi là phu quân tốt của ngươi, chẳng phải cũng bị ta câu mất chỉ trong chớp mắt sao?
Trong lòng ta suýt chút nữa đã cười phá lên.
Triệu Kỳ Nguyệt à Triệu Kỳ Nguyệt, ngươi thật sự được nuông chiều đến hồ đồ.
Suốt ngày chỉ biết giữ gìn vẻ thanh cao và thể diện, bị ta khích vài câu đã vội vàng chạy đến ôn lại chuyện cũ với tình lang.
Nói cho cùng, cũng nhờ ngươi sĩ diện như thế, ta mới thuận lợi đến mức này.
Ta cố nén cười, để người khác chỉ nhìn thấy ta ôm ngực, gương mặt trắng bệch như sắp ngất đi, nhưng vẫn kiên cường lên tiếng:
“Phu quân… trời bắt đầu trở lạnh rồi, chàng và tỷ tỷ… mau mặc y phục vào kẻo nhiễm lạnh…
Thiếp ra ngoài đợi hai người.”
Phụ thân chỉ lắc đầu, phất tay áo bỏ đi, để lại một câu lạnh lùng:
“Ta không quản được nữa rồi.”
Yến hồi môn—vỡ vụn tan tành!