Tôi nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện một chiếc nhẫn rơi trong bụi cỏ.
Nhẫn bạc, không đáng giá.
Tần Trạch Dục cúi xuống nhặt lên, ngắm nghía một hồi.
Tôi nhìn anh đầy hy vọng, đó là món quà đầu tiên anh tặng tôi khi mới yêu nhau.
Hồi đó chúng tôi mới tốt nghiệp, chẳng có bao nhiêu tiền.
Tần Trạch Dục sợ tôi không thích, còn hứa rằng đến ngày cưới sẽ tặng tôi một chiếc nhẫn đắt hơn.
Thật ra tôi luôn trân trọng tấm lòng của anh, chiếc nhẫn này chưa bao giờ rời tay tôi.
Tần Trạch Dục chắc chắn đã nhận ra.
Với khả năng quan sát của anh, nhất định sẽ sớm nhận ra tôi đã gặp chuyện, biết người trả lời điện thoại không phải là tôi.
4.
“Chiếc nhẫn này nhìn có vẻ làm rất tỉ mỉ, không biết là của ai, hay là vì rẻ tiền quá nên bị vứt ở đây?”
Một câu nói khiến không khí quanh Tần Trạch Dục đột ngột trầm xuống.
Đào Đào rõ ràng từng thấy tôi đeo chiếc nhẫn này, cô ta cố ý nói vậy!
Tôi tức giận vô cùng, Đào Đào luôn thích nhằm vào tôi, khiến giữa tôi và Tần Trạch Dục hiểu lầm chồng chất.
Tiếc rằng lúc còn sống anh không nghe tôi giải thích, giờ chết rồi tôi càng không thể biện bạch cho mình.
Trong lòng anh, cán cân chưa bao giờ nghiêng về phía tôi.
“Nếu cô ta không cần, coi như rác, vứt thì vứt thôi, chỉ cần cô ta đừng hối hận.”
Tần Trạch Dục lạnh lùng ném chiếc nhẫn xuống, quay lưng đi thẳng.
Khi về đến nhà, đã là ba giờ sáng.
Tôi lặng lẽ trôi theo Tần Trạch Dục về đến nhà.
Anh nhìn ngôi nhà vắng lặng, mím chặt môi, kéo cửa phòng ngủ, lại quay đi kiểm tra nhà tắm, ban công…
Chỗ nào cũng không có bóng dáng tôi.
Anh có lẽ nghĩ rằng, tôi đã tự mình xuống núi trước.
Nhưng anh đã đoán sai rồi.
Xác tôi vẫn nằm dưới vách núi, không biết có bị dã thú ăn sạch chưa.
Đến khi trời sáng, mặt trời lên cao.
Tôi vẫn biệt tăm vô âm tín.
Khuôn mặt Tần Trạch Dục đen kịt, gửi cho tôi tối hậu thư:
【Tạ Vân Thanh, cô thật giỏi, dám cả đêm không về nhà.】
【Đừng quên tối nay là tiệc gia đình Trung thu, nếu cô còn không xuất hiện, thì đừng bao giờ xuất hiện nữa!】
Như anh mong muốn, cả đời này anh sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.
Hài lòng chưa, Tần Trạch Dục?
Không đợi được phản hồi, anh tức giận ném điện thoại đi.
Tiếng chuông vang lên đúng lúc.
Tần Trạch Dục nheo mắt lại, ngừng vài giây mới nhặt điện thoại lên.
Nhưng khi thấy màn hình hiển thị là “Đào Đào”, ánh mắt anh thoáng qua một tia thất vọng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Trạch Dục, tối nay anh có thể tiếp tục ở bên em không? Anh biết mà, ở trong nước em chỉ có thể dựa vào anh thôi, em không muốn Trung thu – ngày đoàn tụ gia đình – lại cô đơn một mình.”
Trước lời nũng nịu yếu đuối của Đào Đào, Tần Trạch Dục thoáng ngập ngừng.
“Nhưng tối nay——”
Anh vốn định nói, tối nay anh phải đưa tôi về ra mắt gia đình, chính thức đính hôn.
Đó là chuyện đã bàn từ trước, tôi cũng luôn mong chờ.
Chỉ còn cách một chút thôi.
“Được, Đào Đào, vậy tối nay anh đưa em về nhà ăn cơm.”
Tần Trạch Dục đổi giọng, lạnh nhạt nói: “Còn Tạ Vân Thanh, cô ta có chết bên ngoài cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Khi đến nhà họ Tần, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc.
“Ảnh trong vòng bạn bè của Trạch Dục, hình như không phải cô gái đi bên cạnh cậu ấy?”
“Hay là ảnh bị chỉnh quá tay?”
“Kiểu tóc cũng khác, người trong ảnh là tóc ngắn mà.”
Trong đám người nhà họ Tần, chỉ có bà nội Tần là người tôi từng gặp trước.
Không thấy tôi đâu, bà nội nhíu mày hỏi: “Cô gái bên cạnh cháu là ai, sao cháu lại đưa cô ta đến, Vân Thanh đâu?”
Tần Trạch Dục lạnh lùng đáp.
“Bà nội, sau này đừng nhắc đến người phụ nữ chưa vào cửa đã không biết giữ thân phận ấy nữa, cháu đã chia tay với cô ta rồi.”
Trên đường đi, dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Đào Đào.
Tần Trạch Dục hoàn toàn tin rằng tôi tối qua không về nhà là vì ở bên đàn ông khác.
Còn tôi làm thế, là để trả thù anh và Đào Đào thân thiết.
Thật nực cười.
Ở bên nhau bao nhiêu năm, Tần Trạch Dục đáng lẽ phải hiểu con người tôi.
Nhưng anh vẫn tin.
Anh rõ ràng là một người thông minh, nhưng khi đứng trước mặt Đào Đào, anh lại như mất hết lý trí.
Tôi không khỏi cười khổ, đây chính là sức sát thương của “bạch nguyệt quang” sao?
Nghe Tần Trạch Dục nói xong, đám người họ hàng thi nhau phụ họa:
“May mà phát hiện sớm, không thì đến ngày cưới thì muộn rồi.”
“Loại phụ nữ thế này, tuyệt đối không thể bước vào cửa nhà họ Tần, Trạch Dục làm đúng lắm, loại hư hỏng thế này phải đá đi.”
Chỉ có bà nội Tần vẫn nói đỡ cho tôi: “Liệu có hiểu lầm gì không? Vân Thanh không phải người không có giáo dưỡng như thế.”
Tần Trạch Dục cười lạnh: “Cô ta vốn là trẻ mồ côi, không được dạy dỗ đàng hoàng, phẩm hạnh kém cũng chẳng có gì lạ.”
Tôi thật không thể tin nổi vào tai mình.
Người ta vẫn nói, người thân nhất sẽ biết chỗ nào đau nhất để đâm vào.
Cái chết của cha mẹ tôi luôn là nỗi đau sâu trong lòng.
Khi xưa, chính Tần Trạch Dục ôm tôi vào lòng, nói sau này anh sẽ là gia đình của tôi.