Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Đó là khi tôi bảy tuổi, tay trái vừa mới bị chặt không lâu.

Tôi nằm trên nền đất lạnh lẽo, sốt cao.

Tôi nghe thấy bọn buôn người bàn nhau.

Chúng nói tôi dù sao cũng đã mất một tay, làm việc cũng không nhanh nhẹn nữa.

Chi bằng chặt nốt ba chi còn lại, để tôi giống như mấy đứa trẻ kia, ra ngoài ăn xin.

Tôi sợ đến tột cùng, tôi không muốn biến thành loại quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ ấy.

Tôi không muốn giống như bọn họ, bò lết trên mặt đất sống một kiếp tàn phế.

Tôi từ dưới đất bò dậy, quỳ trước mặt bọn họ.

Liều mạng dập đầu, cầu xin bọn họ.

Tôi nói tôi có ích, tôi có thể làm việc, tôi có thể làm bất cứ điều gì.

Một nữ buôn người dường như động lòng trắc ẩn.

Cô ta đề nghị cho tôi đến công viên, dụ dỗ những đứa trẻ đi lạc.

Cô ta nói, trẻ con thì luôn dễ dàng tin tưởng trẻ con hơn.

Từ ngày hôm đó, bọn họ cho tôi mặc quần áo sạch sẽ, vừa vặn.

Mỗi bữa ăn, tôi đều được ăn no.

Nhưng tiếng khóc của những đứa trẻ kia, từ đó trở thành cơn ác mộng mà mỗi đêm tôi không thể thoát khỏi.

3

“Có hay không?”

Thấy tôi không trả lời, viên cảnh sát có chút mất kiên nhẫn, giọng điệu trở nên nghiêm khắc.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt của cha mẹ và anh trai, vốn đầy chán ghét không hề che giấu.

Sau khi nghe câu hỏi này, lập tức chuyển thành kinh ngạc.

Cùng với một loại hận thù thấu xương.

Mẹ tôi – Tần Nhã Dung bật ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi:

“Tôi nói sao con bé này lại trốn kỹ như thế, thì ra là ở ngoài sống sung sướng, vui vẻ không muốn quay về, còn theo bọn buôn người làm điều xằng bậy.”

Cha tôi – Lâm Viễn Phong lên tiếng, giọng lạnh như băng không chút cảm xúc:

“Nhà họ Lâm chúng ta đời đời trong sạch, sao lại sinh ra loại con cháu bẩn thỉu như mày.”

Anh trai Lâm Dương nhìn tôi như dao rạch lên da thịt:

“Em gái tôi – Noãn Noãn thuần khiết như thiên thần, loại súc sinh bẩn thỉu như mày đừng hòng làm em gái tao!”

Cảnh sát tiếp tục hỏi:

“Trong số năm đứa trẻ mà em dụ dỗ, có một em vì chống cự mà bị tổ chức tội phạm đánh đập đến chết, chuyện này em có biết không?”

Làm sao tôi có thể không biết?

Cậu bé tên Tiểu An đó, cũng bị giam trong cống ngầm tối tăm như tôi.

Cậu chưa bao giờ khuất phục, nên cậu chết rồi.

Trước lúc chết, đôi mắt tràn đầy máu và thù hận ấy, nhìn tôi chằm chằm.

Trong mỗi giấc mơ của tôi, đều có hình bóng cậu ấy.

Thế nhưng, đối diện với ánh mắt dò xét của cảnh sát.

Tôi chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

“Còn một bé gái, bị cắt cụt cả tứ chi, bị cắt lưỡi, rồi bị vứt ra chợ để đi ăn xin, em còn nhớ không?”

Làm sao tôi có thể quên được?

Cô bé tên Tử Nhạc đó, giống như tôi, bị người mua trả lại.

Chúng vì muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của cô bé, đã biến em thành người không ra người.

Trong cái cống ngầm đó, mỗi tối, khi cô bé bị kéo về.

Tôi đều bắt gặp ánh mắt trống rỗng, không còn chút sức sống của em ấy.

Thế nhưng, tôi vẫn chỉ có thể cố sức lắc đầu.

Viên cảnh sát đứng dậy, nói với cha mẹ tôi:

“Đứa trẻ bị bắt cóc mười năm, có thể đã mắc hội chứng rối loạn stress sau sang chấn nghiêm trọng.”

“Chúng tôi khuyên, hãy đưa em ấy đi trị liệu tâm lý càng sớm càng tốt, đợi khi cảm xúc ổn định, chúng tôi sẽ tiến hành ghi lời khai chi tiết.”

Nhưng cha mẹ tôi lại như phát điên, chỉ tay vào tôi hét lớn:

“Nó cũng là tội phạm! Là một thành viên trong băng buôn người!”

“Không phải các anh nói nó tự tay dụ dỗ năm đứa trẻ sao? Sao không bắt nó lại?!”

Cảnh sát kiên nhẫn giải thích.

Lúc tôi làm những chuyện đó, tôi mới chỉ bảy tám tuổi.

Còn quá nhỏ để chịu trách nhiệm hình sự.

Hơn nữa, tôi là bị ép buộc, bản thân đã là nạn nhân.

Viên cảnh sát đứng đầu thậm chí còn vỗ vai tôi, khen ngợi.

Người ta nói trong cái địa ngục ăn thịt người không nhả xương ấy, có thể chỉ mất một cánh tay mà sống sót được.

Tôi là một đứa trẻ rất dũng cảm, rất biết tự bảo vệ mình.

Người phụ nữ xưa nay luôn nhẹ nhàng nhã nhặn ấy, lần này bỗng buông lời chửi thẳng vào mặt đối phương:

“Bà còn mặt mũi gọi điện cho con bé nhà tôi sao? Nhà các người làm ra cái chuyện gì không thấy nhục à? Cứu trợ đến giờ còn đòi hậu mãi nữa à?”

“Yên tâm đi, nhà tôi biết điều, sẽ không bao giờ tự hạ thấp mình đi ‘liên hôn gia tộc’ với các người đâu. Nhà các người không xứng. Không có nhà họ Hạ, họ Hứa các người là cái thá gì.”

“Thứ hàng như thế, mà cũng dám công khai hủy hôn với con gái tôi à? Món nợ này, bà cứ chờ đấy, tôi sẽ tính đủ cả vốn lẫn lãi.”

“Đừng gọi nữa. Gọi nữa là tôi báo bà quấy rối đấy. Cút.”

Bà dứt khoát cúp máy.

Từng lời, từng câu, gọn gàng dứt khoát, không hề dây dưa. Mọi người trong phòng đều sững sờ nhìn mẹ tôi, còn bố thì giơ ngón cái tỏ vẻ khâm phục.

Ngay cả tôi cũng ngẩn người vì sức chiến đấu của mẹ.

“Mẹ với bố sẽ không để con phải chịu tổn thương đâu, Ninh Ninh. Ai dám bắt nạt con, chúng ta sẽ bắt họ phải trả giá.”

Tôi khẽ gật đầu.

4.

Sau một đêm hỗn loạn, sáng hôm sau tôi dậy rất sớm.

Vừa mở mắt, tôi đã nhận được tin nhắn từ Hứa Tinh Trì.

“Tri Ninh, xin lỗi em. Anh biết những gì anh làm đã khiến em tổn thương. Nhưng A Yên là người anh yêu nhất trong đời này. Giờ cô ấy quay lại rồi, anh không thể cưới người khác được nữa. Mong em hiểu. Những tổn thất mà anh gây ra cho em, anh sẽ bù đắp đầy đủ.”

Tôi bật cười khẽ, tiện tay chặn luôn rồi xoá sạch – trọn gói dịch vụ “một lần đi mãi không về”.

Do chuyện xảy ra tối qua, hôn lễ hôm nay đương nhiên bị hủy.

Tôi buồn chán dọn dẹp những thứ liên quan đến Hứa Tinh Trì. Đúng lúc ấy, dưới nhà vang lên tiếng ồn ào. Tôi buông thứ trong tay xuống, đi ra cửa sổ nhìn xuống.

Trước cổng, Trần Yên khoác tay Hứa Tinh Trì, mặc một bộ sườn xám kiểu Trung mới màu trắng, tóc xõa tự nhiên.

Chỉ nghe thấy mẹ tôi hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt:
“Gì đây? Thiếu gia họ Hứa đến thăm vị hôn thê bị mình từ hôn à? Ô hô, đây chính là tiểu tam ‘bạch nguyệt quang’ đấy à?”

“Xin lỗi nhé, nhà họ Hạ chúng tôi không chào đón tiểu tam, càng không hoan nghênh đồ đàn ông tồi.”

Nói xong, mẹ quay lưng đi, còn phẩy tay làm một động tác: “Bà Vương, đóng cửa tiễn chó!”

Sau lưng, mặt Hứa Tinh Trì đen đi trông thấy. Trần Yên níu lấy tay áo hắn, cúi đầu thì thầm gì đó, nhưng vì ở xa nên tôi nghe không rõ.

“Dì à, con biết mình có lỗi với Tri Ninh. Con chỉ muốn gặp mặt để xin lỗi cô ấy. Xin dì cho con gặp cô ấy một lần thôi ạ.” – Hứa Tinh Trì lớn tiếng nói với theo bóng lưng mẹ tôi.

Mẹ tôi chẳng thèm đoái hoài. Quản gia trong nhà sắp bước ra đuổi người thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên hét về phía biệt thự:

“Tri Ninh! Cho anh gặp em một lần đi!”

Nghe thấy hắn gọi tên tôi, mẹ tôi lập tức thấy chướng tai. Bà định quay lại để tiếp tục “tiễn vong” thêm mấy câu nữa…

Nhưng tôi vẫn bước xuống lầu.

Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi vỗ nhẹ vai mẹ, khẽ nói:
“Không sao đâu mẹ, con chỉ ra nhìn một chút thôi.”

Tôi vòng qua mẹ, đi thẳng đến trước mặt hai người họ.

Hứa Tinh Trì lập tức mở lời xin lỗi:
“Tri Ninh, anh có nhắn tin nhưng em không trả lời, anh không biết em có xem chưa nên mới đến gặp trực tiếp…”

Hắn không để ý, nhưng Trần Yên thì lại nhìn tôi đầy đắc ý, khóe môi cong lên.

Tôi mỉm cười nhẹ:
“Anh còn muốn nói gì nữa không?”

Câu hỏi khiến Hứa Tinh Trì khựng lại vài giây:
“Xin lỗi… nhưng anh thật sự yêu A Yên, anh không thể rời xa cô ấy.”

“Đã không rời được thì dính chặt luôn đi. Có cần tôi tặng thêm cho hai người ít keo 502 không? Xem như tôi làm từ thiện cho trót.”

Câu nói của tôi khiến cả hai chết lặng. Rõ ràng Hứa Tinh Trì không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy.

Lúc này, Trần Yên – từ nãy vẫn im lặng – cuối cùng cũng mở miệng:
“Hạ tiểu thư, dù chị có giận thì cũng không nên nói chuyện với anh Tinh Trì như vậy chứ? Dù gì hai người cũng ở bên nhau bao nhiêu năm, cần gì phải khó chịu đến thế.”

Tôi mới bắt đầu quan sát cô ta kỹ hơn. Đúng là có vẻ ngoài trong sáng, chẳng trách anh trai tôi từng thích.

“Cô là Trần Yên?”

Tôi nhìn từ đầu đến chân cô ta.

“Nếu cô không lên tiếng thì tôi còn quên mất sự tồn tại của cô đấy. Sao nào, giờ cả ‘chị ba’ cũng có thể ra đây đấu với tôi à? Xã hội đúng là thay đổi thật rồi.”

Tôi không thể không nghĩ đến việc cô ta từng là bạn gái của anh trai tôi, mà giờ lại cùng chăn gối với bạn trai cũ của tôi. Thậm chí, có vẻ cô ta và Hứa Tinh Trì còn quen biết từ rất lâu trước kia.