Khi tôi tát một cái vào mặt con nhỏ chuyển trường, cả lớp lập tức im phăng phắc.
Nó vừa mới trước mặt mọi người vu khống tôi được bao nuôi, vậy mà tên thanh mai trúc mã của tôi lại lập tức đứng ra che chở cho nó.
Tôi vung tay tát luôn cho hắn một cái.
Mở miệng nói bậy?
Giở trò đạo đức giả?
Cặp chó nam nữ này thật nghĩ tôi, Hạng Ngữ Mạc, là quả hồng mềm dễ bóp chắc?
Tôi là học sinh đứng nhất khối, đai đen tán thủ, biết chửi, biết đánh, học cũng giỏi.
Trà xanh giả đáng thương? Tôi lột luôn cái mặt nạ của nó.
Tra nam thích làm người hòa giải? Tôi đá thẳng ra khỏi cuộc đời.
1
Buổi sinh hoạt lớp mới được nửa chừng thì Khổng Duy Kiều lại bắt đầu giở trò.
Cô ta ngồi cạnh Trần Cảnh Huyên, đôi mắt hạnh chốc chốc lại liếc về phía tôi, ngón tay xoắn xoắn vạt váy, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
“Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.”
Khổng Duy Kiều đứng dậy, giọng nói mềm nhũn, vừa đủ do dự đúng lúc.
Giáo viên chủ nhiệm là một ông chú trung niên chuyên làm người hòa giải.
“Em Khổng, em nói đi.”
Cả lớp lặng thinh.
Khổng Duy Kiều hít sâu một hơi, như thể gom đủ can đảm, rồi đưa tay chỉ thẳng vào tôi:
“Hạng Ngữ Mạc, sáng nay tôi thấy cậu bước xuống từ xe của một người đàn ông lớn tuổi.”
Cô ta ngừng lại một chút, đôi mắt lập tức phủ một lớp hơi nước.
“Chiếc xe đó… rất đắt. Cậu không phải là… được bao nuôi chứ?”
Cả lớp nổ tung như cái chợ.
Hơn bốn chục ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng vào tôi.
Có ngạc nhiên, có tò mò, cũng có cả hả hê.
Trần Cảnh Huyên bật dậy định kéo Khổng Duy Kiều ngồi xuống.
Nhưng cô ta bướng bỉnh đứng đó, bộ dạng chính nghĩa như thể “Tôi phải vạch trần bóng tối!”.
Tôi đặt bút xuống, thong thả gập cuốn đề cương lại.
Đứng dậy, bước tới trước mặt cô ta.
Khổng Duy Kiều chắc nghĩ tôi sẽ cãi, sẽ khóc, sẽ hoảng loạn.
Cô ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn lời thoại tiếp theo.
Tôi có thể đọc được từ đôi môi khẽ mở của cô ta, chắc là kiểu như: “Cậu đừng giận, tôi cũng vì tốt cho cậu thôi.”
Tôi không cho cô ta cơ hội.
Vung tay lên, tát thẳng một cái.
“Chát!”
Tiếng vang giòn giã, cả lớp câm nín hoàn toàn.
Khổng Duy Kiều bị tát lệch cả mặt, trên má trái nhanh chóng in rõ một dấu bàn tay đỏ ửng.
Cô ta ôm mặt, mắt trợn trừng, nước mắt lần này là thật, vì đau.
“Cậu, cậu dám đánh tôi?” Giọng cô ta run rẩy.
“Đánh cô thì sao, còn phải chọn ngày nữa à?” Tôi vung cổ tay,
“Miệng cô bôi thuốc xổ à? Mở miệng là xàm? Hay là chính cô từng trải qua chuyện đó nên thấy tôi bước xuống từ xe nhà mình thì tự động liên tưởng tới bao nuôi?”
Lúc này Trần Cảnh Huyên mới phản ứng lại.
Hắn lao đến, chắn Khổng Duy Kiều sau lưng:
“Hạng Ngữ Mạc, cậu điên rồi à?”
Tôi nhìn cái người đã lớn lên cùng tôi từ nhỏ, từng nói sẽ bảo vệ tôi cả đời.
Giờ lại chắn trước mặt một đứa con gái khác.
Ánh mắt hắn nhìn tôi như thể tôi là thứ gì bẩn thỉu.
Lạnh lòng không?
Có chút.
Nhưng nhiều hơn là ghê tởm.
2.
“Tôi không điên, tôi tỉnh táo lắm.”
Tôi giơ tay chỉ vào Khổng Duy Kiều:
“Học sinh chuyển trường này trong hai tuần đã vô tình làm hỏng ba cây bút của tôi, vô tình làm rơi vở bài tập của tôi vào xô nước, vô tình trong giờ thể dục ném bóng trúng lưng tôi. Hôm nay thì lên level, dội luôn cả nước bẩn?”
Khổng Duy Kiều rúc vào lòng Trần Cảnh Huyên khóc:
“Tôi không có… Tôi chỉ là lo lắng cậu đi sai đường thôi…”
“Lo cho tôi? Vậy lẽ ra nên hỏi riêng, không phải hét toáng lên trước cả lớp trong buổi sinh hoạt. Gọi là lo? Đây là xử tội giữa bàn dân thiên hạ thì có.”
“Đủ rồi!”
Trần Cảnh Huyên mặt mày u ám:
“Giao Giao cũng là có lòng tốt, cô ấy đơn thuần, không hiểu mấy chuyện vòng vo. Cậu hà tất phải dồn cô ấy vào đường cùng?”
Hay thật, đơn thuần không hiểu chuyện.
Tôi gật đầu, rồi vung tay tát thêm cái nữa.
Lần này là vào mặt Trần Cảnh Huyên.
Cả lớp đồng loạt hít sâu một hơi lạnh.
“Cái tát này, là cho cái tội mắt mù tim mù.” Tôi thu tay về, lòng bàn tay tê rần,
“Cô ta đơn thuần? Nếu cô ta mà đơn thuần thì trên đời này chẳng còn con trà xanh nào nữa. Trần Cảnh Huyên, chúng ta quen nhau mười lăm năm, cậu nhìn tôi kiểu đó? Cho rằng tôi vì tiền mà bán rẻ bản thân?”
Trần Cảnh Huyên ôm mặt, trong mắt có chấn động, tức giận, và một tia dao động tôi không hiểu nổi.
Khổng Duy Kiều hét toáng lên:
“Cậu lấy tư cách gì đánh Cảnh Huyên? Đồ bạo lực!”
“Bạo lực?” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Muốn thử bạo lực thật sự không? Tôi đai đen tán thủ, một cú có thể cho cô nằm giường ba ngày. Hai cái tát vừa rồi là nể mặt bạn học mà nhẹ tay đấy.”
Thầy chủ nhiệm cuối cùng cũng chen được vào.

