Khi cánh cổng lớn mở ra lần nữa, tôi đã bị đưa đến một khu biệt thự tư nhân. Người qua lại đông đúc, rất nhiều máy quay được lắp đặt.
Mấy nhân viên lướt qua còn nhỏ giọng bàn tán:
“Nhà họ Chu đúng là chịu chơi thật, quả nhiên danh xứng với thực — gia tộc hào môn nổi tiếng nhất thành phố.” “Họ vậy mà lại định livestream toàn thành phố lễ đính hôn này!”
Tim tôi bất chợt quặn lại.
Bình luận cũng bùng nổ:
【Theo kịch bản gốc, chính tại đây, nữ phụ sẽ tự dâng mình, bị phát trực tiếp toàn thành phố! Sau đó vì dư luận, nhà trường sẽ đuổi học cô ấy!】
【Không chỉ vậy! Cô ấy còn bị bêu xấu khắp nơi, trở thành trò cười của xã hội, bị các ngành nghề chặn cửa!】
【Còn điều tàn nhẫn nhất: khung cảnh cuối cùng trước khi nữ phụ treo cổ, chính là cảnh hai nhân vật chính hôn nhau trong ngày cưới!】
Toàn thân tôi như lạnh ngắt.
Tôi quay sang nhìn Chu Hoài Nam, ánh mắt đầy cầu xin.
“Chu Hoài Nam… em có thể không tham gia được không?”
Anh đưa tay chạm vào hàng lông mày tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Gọi một tiếng ‘anh’ đi.”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước. “Anh…”
Chu Hoài Nam bật cười lạnh lẽo.
“Cố Thanh Thanh, em đúng là giỏi diễn trò.”
Anh ném lại cho tôi một cái lưng lạnh băng.
“Quản gia, đưa Cố tiểu thư đi thay đồ.”
Ánh sáng trong mắt tôi vụt tắt.
Tôi hiểu rõ — với sự cẩn trọng và tàn nhẫn của người đàn ông này, tôi sẽ không có một chút cơ hội nào để quay đầu nữa.
16
Thời khắc tổ chức lễ đính hôn đến rồi — như chỉ vừa chớp mắt.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã thử mọi cách để trốn thoát. Nhưng vô ích, anh ta sớm đã nhìn thấu tất cả ý định của tôi.
Tôi cứ thế bị điều khiển như một con búp bê.
Ngay khi chiếc túi thơm sắp được buộc vào thắt lưng tôi, tôi bất ngờ đứng phắt dậy.
“Chu Hoài Nam, em xin anh… đừng bắt em đeo cái này.”
Anh đưa tay lên, định chạm vào vai tôi, nhưng rồi lại rút về. Chỉ thấy anh kéo lỏng cà vạt, cuối cùng siết chặt tay thành nắm đấm, nhét vào túi.
“Muộn rồi. Là em chủ động dây vào anh trước, Cố Thanh Thanh!”
Anh hất tay rời đi.
Tôi đứng đó, mặt trắng bệch, đôi mắt đã không còn chút ánh sáng nào.
Tôi hiểu rõ, đây chính là cái gọi là “quán tính của cốt truyện”. Dù tôi đã cố gắng vùng vẫy để trốn thoát, nhưng vẫn như con thiêu thân sa vào lưới, không tài nào thoát nổi.
“Cô Cố, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.” Quản gia nhẹ giọng nhắc, còn đẩy tôi một cái.
Dòng bình luận lập tức gào rú:
【Tiêu rồi, tiêu thật rồi, tim tôi tự nhiên loạn cả lên!】
【Muốn khóc mất, tôi còn hy vọng nữ phụ kịp dạy thêm vài chiêu thả thính crush nữa cơ mà!】
【Haizz… Xem ra cốt truyện rốt cuộc vẫn không thể thay đổi. Nữ phụ vẫn phải đi đến kết cục bi thảm thôi.】
Tôi bị ép bước lên, đi theo tấm thảm đỏ, đẩy cửa lớn ra.
Tiếng vỗ tay vang dội. Tiếng reo hò rộn ràng ùa tới bên tai.
Bên dưới sân khấu là dàn khách khứa ngồi chật kín. Trên sân khấu, ánh đèn flash loé sáng liên tục.
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc thấy màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp toàn bộ buổi lễ.
Một bé phù dâu chạy đến nắm lấy tay tôi.
Tôi theo phản xạ bước từng bước một cách máy móc.
Chu Hoài Nam đứng phía trước, bên hông đeo túi thơm thêu hình rồng. Tôi biết rất rõ trong đó là gì — chính là “hương lê trong màn lụa”.
Tay tôi bắt đầu run rẩy, muốn bỏ trốn, nhưng ánh mắt từ bốn phía đã chặn kín mọi đường lui.
Cuối cùng, tôi bỏ cuộc.
Sự việc đã đến mức này, tôi không còn đường thoát.
“Cố Thanh Thanh.” Chu Hoài Nam bước đến trước mặt tôi, quỳ xuống một gối.
“Em có đồng ý đính hôn với anh không?”
Tôi thoáng sững người.
“Chu Hoài Nam… anh đang nói với em sao?”
Bên ngoài vang lên tiếng phụ nữ gào thét:
“Chu Hoài Nam! Đồ khốn nạn! Tại sao người anh cưới lại là Cố Thanh Thanh chứ, không phải tôi?!”
Chu Hoài Nam vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc.
“Thanh Thanh, anh đã trả lại chuỗi tràng hạt cho sư trụ trì, một chuỗi khác thì tặng cho vị Phật tử đời tiếp theo.
“Anh đã hoàn tục rồi. Những gì em muốn, bây giờ anh đều có thể cho em.
“Còn bộ lễ phục mà em thấy ở tiệm may, đó là bộ anh đã đặt riêng cho em từ rất lâu rồi.
“Anh chưa từng yêu Cố Minh Châu. Ban đầu tiếp cận cô ấy, chỉ vì từ cô ấy… anh nhìn thấy bóng dáng của em.
“Nhưng vào cái ngày anh nhờ người gửi thư tình hộ, anh đã nhận ra em.
“Có thể em không nhớ, nhưng thật ra chúng ta đã từng gặp nhau từ hồi còn bé.”
Dòng bình luận nổ tung như sấm:
【Cái gì?! Hóa ra nữ chính mới chính là “một phần” trong màn chơi tình yêu của nam chính và nữ phụ?!】
Chu Hoài Nam đưa cho tôi một tấm vải vàng đã ố. Nét chữ nguệch ngoạc trên đó viết:
“Cố Thanh Thanh và Chu Hoài Nam — mãi mãi bên nhau.”
Ký ức bắt đầu quay về.
Tôi chợt hiểu vì sao mình luôn có cảm giác thân thuộc lạ thường với Chu Hoài Nam.
17
Hồi nhỏ, bà tôi rất hay đến chùa cầu nguyện. Bà cũng thích dắt tôi đi cùng.
Lúc đó tôi còn nhỏ, tính tình nghịch ngợm. Đến chùa chỉ toàn chạy nhảy, quậy phá khắp nơi.
Cho đến một ngày, tôi tình cờ bắt gặp một cậu bé có gương mặt tuấn tú, dịu dàng.
Cậu ấy quỳ một mình trước tượng Phật.
Tôi tiến lên hỏi cậu bé: “Vì sao cậu lại quỳ ở đây?”
Cậu cúi đầu: “Tớ đã giết người… chính tay tớ rút ống thở của mẹ. “Nhưng mẹ thật sự… rất đau đớn.”
Khi đó tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm nhận được nơi bóng lưng cậu là một nỗi chết lặng không thể diễn tả thành lời.
Vì thế, tôi nhẹ giọng an ủi: “Cậu… thấy cô đơn lắm đúng không?”
Cậu bé lưng còng xuống, lặng im không nói.
Tôi chợt nhớ đến lời bà từng dạy: “Chữ viết là thứ tuyệt vời nhất mà thời gian để lại. Nó có thể lưu giữ những cảm xúc mong manh nhất.”
Thế là, tôi vụng về xé một mảnh vải vàng từ áo cậu, cầm bút viết lên:
【Cố Thanh Thanh.】
Tôi cắn đầu bút. “Còn cậu tên gì?”
“Chu Hoài Nam.” Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi.
Tôi tiếp tục viết:
【…và Chu Hoài Nam, sẽ mãi mãi bên nhau.】
Tôi nhét tờ giấy vào tay cậu. “Như vậy cậu sẽ không bao giờ cô đơn nữa.”
18
Tôi ngẩn ngơ nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, bật thốt lên:
“Là… là cậu bé năm đó ở chùa sao?”
“Là anh.”
“…Là lỗi của em, đã quấy rầy anh và chị.”
Khi chúng tôi bước đi giữa lễ đường, toàn bộ khách khứa lặng lẽ rút khỏi khán phòng như đã được sắp đặt từ trước, ngay cả màn hình lớn trên trần cũng tối đen.
Tôi và Chu Hoài Nam cùng tiến vào một căn phòng bị khóa.
Anh mở cửa, tháo túi thơm bên hông tôi, rồi cùng với chiếc của anh, cả hai đều ném vào lò sưởi.
Một mùi hương kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa khắp phòng.
Tôi cảm giác máu trong người mình như sôi trào.
Chu Hoài Nam nắm tay tôi, rồi cầm lên một chiếc… vòng cổ chó.
“Thanh Thanh, chẳng phải em từng nói… em chỉ xem anh như một con chó để đùa giỡn sao?
“Nếu em đồng ý, anh sẽ tình nguyện làm chó của em… suốt đời.”
Anh tự đeo vòng cổ vào, rồi đưa cho tôi một chiếc chìa khóa.
“Đây là chìa khóa. Cả thế giới này, chỉ có đúng một cái.”
Dòng bình luận nổ tung như lửa:
【Trời má ơi, cú bẻ lái này làm tôi nổi cả da gà!!】
【Tưởng đâu BE chắc rồi, ai ngờ lại chuyển sang HE theo kiểu… quá sức bùng nổ như vậy?!】
【Khoảnh khắc “Phật tử lạnh lùng” sa vào trần tục này đúng là đỉnh cao cảm xúc! Trời ơi: Chỉ cần em muốn, anh nguyện làm chó cả đời cho em!】
Tôi nhận lấy chìa khóa, kéo người đàn ông về phía mình. “Anh à, sau này đừng có mà hối hận đấy nhé.”
Anh cúi đầu, tựa trán vào lòng bàn tay tôi.
“Chu Hoài Nam chưa từng biết hối hận!”
(Toàn văn hoàn)