Tôi và Tạ Vô Ưu lớn lên cùng nhau trong đại viện quân khu, lại hận nhau cả một đời.

Anh ấy hận tôi dùng thủ đoạn, điều bạch nguyệt quang của anh ra vùng biên cương xa xôi.

Tôi hận anh cưới tôi, nhưng cả đời lại chưa từng động lòng.

Kết hôn mười năm, chúng tôi làm tổn thương nhau chi chít đầy người qua vô số lần cãi vã.

Nhưng trong một lần hành động chống khủng bố bị tập kích,

Tạ Vô Ưu lại không chút do dự dùng thân mình chắn đạn cho tôi, còn bản thân thì nội tạng vỡ nát, chết ngay tại chỗ.

“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là bản năng của quân nhân thôi.”

“Bạch Ly, nếu có kiếp sau, đừng lấy anh nữa, anh không thể cho em thứ em muốn…”

Lần nữa mở mắt, tôi quay trở về ngày tổ chức sắp xếp chúng tôi thành cộng sự đặc chiến.

Tôi chủ động tìm đến người cha thủ trưởng:

“Năng lực quân sự của con thích hợp hơn để điều đi Chiến khu phía Nam.”

Tạ Vô Ưu, coi như em trả lại cho anh ân cứu mạng này.

Lần này em đi điều động xa, trả lại cho anh cơ hội làm cộng sự với bạch nguyệt quang, trả lại cho anh tự do cả đời.

“Con muốn xin điều đi Chiến khu phía Nam?”

Ly tráng men trong tay cha bị kinh động va vào mép bàn.

Phản ứng lớn như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao thì tôi hận Lâm Nhược Sơ thấu xương, lần đầu gặp mặt suýt chút nữa đã đánh cô ta nhập viện quân khu tại thao trường.

Một việc vất vả xa xôi như điều động thế này, làm sao tôi có khả năng chủ động thay cô ta đi?

Huống hồ, Chiến khu phía Nam có một vị thủ trưởng nổi tiếng là ác ma.

Cha tôi nhíu mày:

“Hôm qua con còn nói đời này ngoài Tạ Vô Ưu ra thì không gả, nhất định phải làm cộng sự với cậu ta, không đi đâu hết.”

Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim:

“Con là con gái thủ trưởng Chiến khu phía Bắc, năng lực quân sự cũng thích hợp nhất với nhiệm vụ phía Nam. Nếu đưa một đứa con riêng được nuông chiều như cô ta đi Chiến khu phía Nam thì e là dễ xảy ra sơ suất. Việc này chỉ có thể để con đi.”

“Còn về phần Tạ Vô Ưu, cứ để lại cho Lâm Nhược Sơ.”

Ánh mắt cha tôi vừa phức tạp lại vừa vui mừng.

“Con trưởng thành rồi. Vậy thì… theo ý con đi.”

Ông ấy vẫn luôn giả tạo như thế.

Rõ ràng người được cưng chiều nhất chính là đứa con riêng Lâm Nhược Sơ đó.

Kiếp trước nếu không phải tôi dùng quân kỷ để ép buộc, ông ấy nhất định sẽ ép tôi đi chịu khổ.

Tôi cười lạnh rời đi, vừa ra khỏi cửa đã gặp Tạ Vô Ưu đang mặc đồ tác chiến huấn luyện.

Anh nghiêng người đứng dưới hành lang, ánh hoàng hôn rọi vào khiến chân mày và ánh mắt càng thêm sắc bén.

“Lệnh điều động ra rồi? Ai đi Chiến khu phía Nam?”

Thấy tôi ra ngoài, anh lập tức bước nhanh đến, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi nhếch môi:

“Anh hy vọng là ai?”

Tạ Vô Ưu sững lại, giọng trầm xuống:

“Chiến khu phía Nam tuyệt đối không phải nơi dễ chịu gì. Bọn họ vừa gặp phải một vụ khủng bố, bây giờ điều người qua đó nhất định sẽ lên tiền tuyến. Huống hồ thủ trưởng Thẩm ở Chiến khu phía Nam là một Diêm Vương nổi tiếng lạnh lùng.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:

“Nhưng lệnh điều động từ quân khu đã ban xuống từ lâu, bất kể kết quả thế nào, tôi và Lâm Nhược Sơ chắc chắn có một người phải đi. Anh muốn chọn ai?”

Anh liếc mắt nhìn văn phòng, khóe môi lộ ra vẻ mỉa mai:

“Không phải chỉ cần một câu nói của Lâm đại tiểu thư là xong à? Tôi với Nhược Sơ thì có quyền lên tiếng gì?”

Tôi va vào vai anh, đi thẳng đến chỗ cầu thang.

“Đã không đủ tư cách xen vào thì câm miệng lại.”

Quả nhiên, trong lòng Tạ Vô Ưu vẫn chỉ có Lâm Nhược Sơ.

Coi như để trả lại ân cứu mạng của anh kiếp trước, tôi không định nói cho Tạ Vô Ưu biết người bị điều đi Chiến khu phía Nam chính là tôi.

Như vậy đến ngày xuất phát, khi anh nhìn thấy Lâm Nhược Sơ đứng bên cạnh mình trong vai cộng sự mới.

Lúc ấy, chắc chắn Tạ Vô Ưu sẽ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nghĩ đến mười năm kiếp trước chúng tôi dằn vặt lẫn nhau, tôi khẽ thở phào một hơi.

Tạ Vô Ưu, lần này, tôi thật sự buông tay rồi.

Chương 2

Cả đêm tôi không ngủ, dòng suy nghĩ từ kiếp trước trôi dần đến Chiến khu phía Nam.

Nơi đó quả thật điều kiện vô cùng khắc nghiệt, thủ trưởng chiến khu – Thẩm Dự – còn là vị chỉ huy nổi tiếng toàn quân với phong cách sắt thép.

Hơn nữa, anh ta sống kín tiếng và đầy bí ẩn, đến giờ vẫn chưa ai biết rõ mặt mũi anh ta trông thế nào.

Biết đâu tôi đến nơi lại phát hiện anh ta đã năm mươi, sáu mươi tuổi cũng nên.

Kiếp trước Lâm Nhược Sơ vừa khóc vừa la xin được điều đi phía Nam, chưa đầy nửa tháng đã gào khóc đòi quay về thủ đô.

Dù cha có cưng chiều đứa con riêng này đến đâu cũng không dám trái lệnh quân khu, lại đưa cô ta về.