3
Tôi không để Nam Húc xuống tầng, mà tự mình đi một chuyến.
Phòng VIP tầng cao nhất bệnh viện nhà họ Cố vốn chuẩn bị cho Tề Minh Châu. Khi đó, Cố Thanh Phong còn khăng khăng không chịu ly hôn, tôi thậm chí còn mong hai người họ yêu nhau sâu đậm hơn để nhanh chóng tách hẳn khỏi tôi.
Thế nên tôi mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng không bao lâu sau, Cố Thanh Phong lại để người làm bị thương Nam Húc, tôi liền ép bệnh viện dọn sạch phòng VIP.
Cố Thanh Phong có lẽ cũng cảm thấy áy náy với Nam Húc, nên không nói gì, chỉ sắp xếp cho Tề Minh Châu xuống tầng dưới.
Nhưng chuyện đó là chuyện của trước đây. Hiện tại, bệnh viện này đã là tài sản thuộc về tôi sau ly hôn.
Người không liên quan, tốt nhất đừng ở lại địa bàn của tôi gây phiền toái.
Đến trước cửa phòng bệnh, vệ sĩ đưa tay ngăn tôi lại.
Nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Cố Thanh Phong từ trong vọng ra:
“Em định làm loạn đến bao giờ?!”
“Tôi không còn kiên nhẫn nữa, tốt nhất em…”
Câu nói bị tiếng gõ cửa của vệ sĩ cắt ngang.
Tôi tiếc nuối bĩu môi:
“Tsk, đang đến đoạn hay…”
Tin vui ly hôn lớn thế này, hai người bọn họ không đốt pháo ăn mừng thì thôi, lại còn quay sang cãi nhau?
Cửa phòng bệnh mở ra, vừa thấy tôi, vẻ hoảng loạn thoáng qua trên mặt Cố Thanh Phong.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh và tự kiềm chế như mọi khi.
Tôi khoanh tay, hơi ngẩng cằm, lạnh nhạt hỏi:
“Cố tổng, nghe nói anh gọi em trai tôi đến xin lỗi cô Tề?”
Cố Thanh Phong hơi nhíu mày:
“Xin lỗi?”
Anh ta liếc nhìn ra sau một cái, rồi không tiếp tục đề tài này nữa.
“Bệnh viện đã chuyển sang tên Tiểu Húc, tôi sẽ sớm sắp xếp để Tề Minh Châu chuyển sang bệnh viện Nhất viện thành phố.”
Tôi nhìn sự “biết điều” của anh ta mà cảm thấy thật đáng tiếc.
Cứ tưởng có thể cãi nhau một trận long trời lở đất, tiện thể dạy cho hai kẻ kia mỗi người một bạt tai.
Giờ sự việc giải quyết xong rồi, tôi chỉ nhún vai:
“Vậy phiền Cố tổng nhanh chóng thực hiện.”
Ánh mắt Cố Thanh Phong đầy vẻ bất đắc dĩ, gần như sắp tràn ra ngoài. Anh ta trầm giọng nói:
“Nam Kha, những gì em muốn, tôi đều cho rồi. Em không thể nói chuyện với tôi nhẹ nhàng một chút sao?”
Tôi trợn mắt ngạc nhiên:
“Anh cho người đánh gãy một chân em trai tôi, còn có mặt mũi bảo tôi nhẹ nhàng với anh?”
“Trời ạ, ba cái nhận thức đạo đức với lòng tự trọng của anh chắc cho chó gặm sạch rồi hả?”
Cố Thanh Phong kéo lỏng cà vạt, mệt mỏi nói:
“Nam Kha, tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không hề bảo người đánh Nam Húc.”
“Tôi biết thằng bé quan trọng với em cỡ nào, sao có thể làm tổn thương người thân duy nhất của em trên đời?”
“Tôi chỉ là hôm đó không rảnh, nhờ Vận Tri thay tôi dạy dỗ nó mấy câu, tôi không ngờ Vận Tri lại ra tay…”
Tôi cắt lời anh ta.
“Cố Thanh Phong, anh nên hiểu rõ.”
“Vì tài sản, tôi thậm chí có thể nhẫn nhịn cả tiểu tam của anh.”
“Nhưng nếu anh dám đụng đến em trai tôi, dù tôi có phải bán sạch tài sản, tan cửa nát nhà, tôi cũng sẽ ly hôn với anh.”
“Phó Vận Tri là huynh đệ tốt của anh, anh ta thay anh ra tay, lẽ nào tôi không thể tính luôn vào đầu anh?”
“Tôi nói cho anh biết, chuyện này chưa xong đâu.”
Cố Thanh Phong không nói thêm gì nữa, đôi mắt đào hoa sâu thẳm và rối rắm nhìn tôi.
Tôi xoay người rời đi.
4
Tôi từng rất yêu Cố Thanh Phong.
Sau khi cha mẹ mất, tôi và Nam Húc đã nếm trải đủ loại ấm lạnh tình người.
Tôi không tin lòng người, chỉ tin mỗi Cố Thanh Phong.
Thế mà anh ta lại khiến tôi thua đến mức ai ai cũng biết.
Chúng tôi quen nhau năm tôi học năm hai đại học.
Trong cộng đồng du học sinh người Hoa lúc ấy, ai cũng biết có một cô gái dẫn theo em trai cùng sang nước ngoài học hành.
Tôi lúc đó vội vàng học xong để sớm tiếp quản công ty gia đình, lại còn phải chăm sóc cho việc học hành và sinh hoạt của Nam Húc.
Bận đến mức như con quay không ngừng nghỉ.
Sự xuất hiện của Cố Thanh Phong, đối với tôi chẳng khác nào “thần linh giáng thế”.
Anh ta là một tài năng trẻ trong giới tài chính, được sinh viên trong trường hâm mộ cuồng nhiệt. Trường tôi phải cố gắng lắm mới mời được anh đến nói chuyện trong một buổi tọa đàm.
Sau buổi nói chuyện đó, tôi liền chớp cơ hội đuổi theo, hỏi anh ấy rất nhiều câu hỏi.
Lúc đó trợ lý đã đang hối anh rời đi, tôi cứ nghĩ mình sắp bỏ lỡ cơ hội này rồi.
Không ngờ anh lại để lại thông tin liên lạc, và ngay trong đêm, sau khi họp xong, anh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của tôi.
Về sau tiếp xúc nhiều hơn, anh không chỉ cho tôi rất nhiều lời khuyên trong việc quản lý doanh nghiệp.
Sau khi hiểu hoàn cảnh của tôi, anh còn chủ động đề nghị đưa Nam Húc tham gia vài hoạt động mà con trai thường thích.
Anh nói, con trai khi lớn lên rất cần sự đồng hành và dẫn dắt của một người đàn ông trưởng thành.
Anh đã cho Nam Húc một sự bầu bạn như người cha.