3
Hôm sau, tôi và Nguyệt Đình hẹn nhau đi ăn lẩu.
Tiện thể buôn chuyện xả giận về hai anh em kia.
Gặp mặt, hai đứa không hẹn mà cùng lộ ra một đôi mắt gấu trúc.
Nguyệt Đình cười gian:
“Tối qua mày cũng không ngủ hả?”
Tôi trợn mắt:
“Là tao không được ngủ luôn đó!”
Vừa nhúng dạ dày bò vào nồi lẩu, hai đứa vừa lén lút tám chuyện.
Càng nghe càng thấy sai sai.
“Mày nói là… Tần Vân Xuyên bám lấy mày? Lúc mày ra cửa còn ôm chặt không chịu buông?”
Đây… đây chẳng phải là tổng tài cấm dục trong truyền thuyết sao?
Nguyệt Đình cũng tròn mắt:
“Còn tối qua Tần Vân Tranh không hề động vào mày? Còn đặc biệt bảo thủ, kiểu yêu đương trong sáng?”
Đây… không phải là cún con hoạt bát sao?
Một ý nghĩ nguy hiểm lóe lên trong đầu cả hai đứa cùng lúc.
“Chẳng lẽ… tụi mình cưới nhầm người rồi?!”
Tôi cuống cuồng rút điện thoại, mở lại đoạn trò chuyện với mẹ chồng.
“Dễ phân biệt lắm con ơi, đừng thấy hai đứa nó giống nhau. Mỗi đứa có một nốt ruồi trên mông. Anh thì màu đỏ, em thì màu đen.”
Tôi và Nguyệt Đình nhìn nhau.
Ánh mắt như sắp ra trận.
Chiến dịch kéo quần xác minh danh tính chồng – khởi động!
Nhưng tối hôm đó, Tần Vân Tranh lại bảo là đi công tác ở thành phố bên, không về nhà.
Nhiệm vụ vinh quang này… đành phải giao cho Nguyệt Đình.
Đến tận trưa hôm sau, Tô Nguyệt Đình mới khản giọng gửi tin nhắn thoại cho tôi.
“Xem rồi, đúng là nốt ruồi màu đen. Có vẻ thật sự lấy nhầm người rồi.”
Tôi nghe giọng nói khàn đặc của cô ấy, im lặng vài giây.
“Thật ra… tối qua tôi đã định gọi cho bà.”
“Ủa chứ sao không nhìn thẳng vào chứng minh nhân dân của ảnh đi?”
Tô Nguyệt Đình lập tức chặn tôi.
Một sự hy sinh oanh liệt mà đầy thống khoái.
4
Tôi tốn nguyên một hộp vàng thỏi mới dỗ được Tô Nguyệt Đình nguôi giận.
Vì Tần Vân Xuyên đang đi công tác, nên hai đứa hẹn nhau luôn ở nhà tôi.
Vừa bước vào cửa, mặt Nguyệt Đình đầy cạn lời.
“Lâu quá không gặp nha, chị dâu.”
Tôi cười như không cười:
“Ờ, lâu quá rồi, em dâu.”
Nguyệt Đình hút một ngụm trà sữa, tay ôm lưng, mặt uất ức căm phẫn:
“Cuộc sống như này tôi không chịu nổi đâu! Ly dị! Nhất định phải ly dị!”
Tôi nhìn cô ấy không chút biểu cảm.
“Bà ly thì tôi cũng ly. Nhưng mà…”
Tôi giơ một ngón tay lên.
“Tối qua tôi ngồi xem lại điều khoản liên hôn với Tần Vân Xuyên. Thì phát hiện, hợp đồng liên hôn tối thiểu phải kéo dài một năm.”
“Nếu chưa hết thời hạn mà ai đưa đơn ly hôn trước, người đó phải bồi thường vi phạm hợp đồng. Và khoản tiền đó không được lấy từ quỹ gia đình.”
Tiểu phú bà Tô Nguyệt Đình trong mắt vẫn còn chút ánh sáng hy vọng:
“Đền tiền cũng được, mấy con số?”
Tôi giơ tay tạo thành con số “9”.
Ánh sáng cuối cùng trong mắt cô ấy vụt tắt.
“Nhưng mà…”
Tôi xoa xoa sống mũi.
“Bọn mình có thể trốn đến hòn đảo tư nhân mà ba tôi từng mua. Ở đó kín đáo, đủ đồ dùng, sẽ không ai phát hiện.”
Tô Nguyệt Đình lập tức lao đến ôm tôi.
Tôi phản xạ nhanh, bịt miệng cô ấy lại trước khi cô ấy hét toáng lên.
“Nhưng mà bà phải đảm bảo là không bị Tần Vân Tranh phát hiện, với lại đi chuyến dài, nhớ chuẩn bị đủ đồ cần thiết.”
Tô Nguyệt Đình gật đầu chắc nịch, quay về nhà thu dọn.
Để không bị hai anh em nhà họ Tần lần ra tung tích, tụi tôi quyết định trước tiên sẽ đi qua vài địa điểm du lịch hot để đánh lạc hướng.
Trùng hợp là, sáng hôm sau Tần Vân Tranh có cuộc họp, rời nhà từ rất sớm.
Mọi thứ có vẻ vô cùng suôn sẻ… nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Và rồi, cảm giác bất an ấy trở thành sự thật — ngay khi tôi gặp lại Tô Nguyệt Đình ở sân bay.

