Tôi lạnh lùng nói: Lục Tư Dạ đang đưa tình nhân đi khám thai. Cái thai đã ba tháng rồi. À, tên cũng đặt xong rồi – gọi là Niệm An.
Tên để kỷ niệm tình yêu của hai người họ đấy.
Từng câu, từng chữ tôi thốt ra, đều có thể tưởng tượng được khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của bà ta lúc đó.
Bà ta gào lên: Cô nói láo! Không thể nào! Con trai tôi không phải loại người như vậy!
Tôi nói khẽ: Có phải hay không, rồi mẹ sẽ sớm biết thôi.
Tôi cúp máy, thở ra một hơi thật dài.
Áp lực đè nén trong ngực, dường như vơi đi được một chút.
Lục Tư Dạ, anh nghĩ gia đình anh sẽ mãi là hậu thuẫn vững chắc cho anh sao?
Sớm thôi, họ sẽ trở thành gánh nặng cuối cùng khiến anh sụp đổ.
3
Tôi chuyển vào sống tại nhà khách trong quân khu.
Dù gọi là “nhà khách”, nhưng nơi này có mức độ bảo vệ rất cao, lính gác túc trực 24/24 ở cổng ra vào.
Tôi hiểu, đây vừa là biện pháp bảo vệ, cũng vừa là một hình thức giám sát.
Trước khi Lục Tư Dạ được xác định là vô tội, tôi – với tư cách là “người tố cáo đầu tiên” – cũng không được tự ý hành động.
Vừa hay đúng ý tôi.
Tôi cần một nơi tuyệt đối an toàn và yên tĩnh để chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Ngày hôm sau, tổ điều tra đến gặp tôi.
Lần này, ngoài chính ủy Chu, còn có hai người đàn ông trung niên mặc thường phục mà tôi không quen. Cả hai đều toát lên khí chất sắc bén.
Họ đến từ Cục Bảo vệ, chuyên phụ trách điều tra nội bộ.
Một người mở lời, giọng điềm đạm nhưng ánh mắt sắc như chim ưng: Đồng chí Tô Vãn, chúng tôi đã trích xuất camera bệnh viện và sơ bộ thẩm vấn Lục Tư Dạ cùng Bạch Vi. Lục Tư Dạ khăng khăng rằng anh ta chỉ là có vấn đề về tác phong, cảm thấy có lỗi với cô nên mới hoảng loạn nhất thời.
Người đó tiếp tục: Còn Bạch Vi thì nói cô ta và Lục Tư Dạ chỉ là mối quan hệ yêu đương đơn thuần, hoàn toàn không biết gì về công việc của anh ấy.
Tôi hơi nhướn mày: Yêu đương đơn thuần?
Tôi lấy từ túi xách ra một chiếc USB, đặt lên bàn.
Trong này là toàn bộ dữ liệu tôi phục hồi được từ chiếc “máy tính chơi game” của Lục Tư Dạ.
Bao gồm toàn bộ tin nhắn giữa anh ta và Bạch Vi kể từ khi quen nhau, từng khoản tiền anh ta chuyển cho cô ta, và thậm chí là bản ghi lại việc anh ta lợi dụng chức vụ để nộp đơn xin “nhà ở tạm cho thân nhân quân nhân” một cách trái quy định.
Sắc mặt của cả ba người lập tức thay đổi.
Chính ủy Chu thì vừa sốc vừa giận.
Hai người của Cục Bảo vệ thì không hề che giấu vẻ nghiêm trọng.
Tác phong cá nhân và hành vi lạm dụng quyền lực vì tình riêng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một bên là đạo đức cá nhân suy đồi, bên kia là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, làm ô uế quân phục.
Tôi tiếp tục, giọng điềm tĩnh như đang kể chuyện của người khác: Trong các tin nhắn, Bạch Vi nhiều lần than phiền rằng sống một mình không an toàn, rất ghen tỵ vì tôi được ở trong khu đại viện quân khu.
Để dỗ dành cô ta, Lục Tư Dạ đã nói dối rằng anh ta đã xin được suất ở tạm dành cho “thân nhân nhân tài đặc biệt”, chỉ cần đợi là sẽ được chuyển vào sống ở một khu căn hộ gần quân khu.
Theo tôi biết, khu đó là nơi ở dành riêng cho thân nhân quân nhân có đóng góp nổi bật và những nhân tài được ưu tiên, đúng không?
Ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt căng thẳng của chính ủy Chu.
Ông ấy mím môi, im lặng, nhưng gân trán đã nổi rõ.
Người của Cục Bảo vệ lập tức cầm lấy USB: Chúng tôi sẽ xác minh ngay.
Sau khi họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và chính ủy Chu.
Ông thở dài, giọng đầy mệt mỏi: Đồng chí Tô Vãn… cô đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Tôi lắc đầu: So với những gì tôi chịu đựng, tôi quan tâm danh dự bộ quân phục trên người anh ấy hơn.
Câu đó, tôi nói bằng cả tấm lòng.
Tôi lấy anh không chỉ vì yêu, mà còn vì ngưỡng mộ.
Tôi từng kính phục anh là một người lính vững vàng, là một anh hùng giữ gìn biên cương.
Nhưng giờ đây, chính anh đã tự tay đập nát tất cả sự tôn trọng mà tôi từng dành cho anh.
Chính ủy Chu nói chắc nịch: Tổ chức sẽ không dung túng kẻ thoái hóa, cũng tuyệt đối không làm oan người ngay.
Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khi vừa bước tới cửa, tôi như sực nhớ ra điều gì đó, dừng lại và quay đầu lại.
Trên mặt tôi lộ ra vẻ do dự, có phần không chắc chắn.
Tôi ngập ngừng: Chính ủy, có một chuyện… tôi không biết có nên nói hay không.
Ông bảo: Cô cứ nói.
Tôi nói chậm rãi: Khi tra thông tin của cô gái tên Bạch Vi đó, tôi phát hiện cô ta có một người anh trai tên là Bạch Phong.
Người anh trai này… hình như không phải là người của nước ta, có liên hệ nước ngoài.
Và trong đoạn chat giữa cô ta với Lục Tư Dạ, Bạch Vi có nhiều lần nhắc rằng anh cô ta rất tò mò về công việc của Lục Tư Dạ, thường xuyên hỏi những chuyện liên quan đến huấn luyện và trang bị của lực lượng đặc nhiệm.
Tôi lựa lời hết sức cẩn trọng, để bản thân trông giống như một người vợ bình thường vô tình phát hiện ra điều gì đó bất thường, nhưng lại lo sợ nói sai.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ là kiểu tò mò trong họ hàng, nên không để ý. Nhưng bây giờ ngẫm lại, tôi thật sự cảm thấy không ổn.
Tôi sợ… sợ rằng Lục Tư Dạ bị người phụ nữ đó lợi dụng rồi…
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng như muốn nghẹn lại, mang theo cả tiếng run rẩy như sắp bật khóc.
Tiếng khóc của tôi, một nửa là diễn, một nửa là thật.
Thật cho tình yêu đã chết, và cho người chồng sắp bị chính tay tôi đẩy xuống vực sâu.
Chính ủy Chu bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế.
Trong ánh mắt ông, tia dịu dàng cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác và sắc bén chưa từng có.
Ông hỏi gấp: Anh trai cô ta tên gì? Là người nước nào?
Tính chất sự việc, ngay tại khoảnh khắc này, hoàn toàn thay đổi.
Từ một vấn đề đạo đức cá nhân đơn giản, đến vi phạm kỷ luật nghiêm trọng vì tư lợi, và giờ đây… có thể là mối đe dọa đến an ninh quốc gia.
Lục Tư Dạ, ván cờ này tôi đã đưa anh đến đường cùng.

