Chồng tôi được thăng chức ra nước ngoài, nhưng người anh ấy mang theo… lại là em gái tôi.

Ba năm qua, tôi hoàn toàn bị lãng quên.

Anh ấy về nước báo cáo công tác, lại trực tiếp xông vào phòng họp của tôi.

Tôi – với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn – ngồi trên cao nhìn xuống cả hội trường.

Anh ta nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Em là thiên kim tiểu thư của Chủ tịch Lý? Sao không nói sớm?”

01

Trên bàn ăn trải tấm khăn kẻ caro mà tôi đã cất công mua về.

Món bò hầm rượu vang kiểu Pháp trong nồi đang sôi lục bục, tỏa ra hương thơm ngào ngạt của bơ và gia vị.

Chai rượu Lafite năm 82 đã được khui sẵn, rượu đỏ sẫm lắc nhẹ trong ly pha lê, phản chiếu gương mặt tôi đã trang điểm kỹ lưỡng.

Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.

Cũng là ngày Chu Khởi Minh hứa sẽ mang đến cho tôi một bất ngờ lớn.

Tôi nhìn đồng hồ treo tường, kim phút lại nhích thêm một chút.

Đã tám giờ rưỡi rồi.

Anh ấy nói công ty có việc gấp, sẽ về muộn một chút.

Tôi cầm điện thoại, định nhắn hỏi anh đến đâu rồi, nhưng lại sợ làm phiền công việc của anh, tay tôi lơ lửng trên màn hình, cuối cùng vẫn là buông xuống.

Chu Khởi Minh – chồng tôi – là một người coi trọng sự nghiệp hơn cả tính mạng.

Từ thời đại học đến giờ, chúng tôi đã bên nhau bảy năm.

Tôi đã cùng anh đi qua quãng thời gian từ hai bàn tay trắng, đến khi anh trở thành một quản lý dự án đầy triển vọng trong công ty nước ngoài.

Anh nói, những ngày khốn khó của chúng tôi sắp kết thúc.

Anh nói, danh sách điều chuyển công tác ra nước ngoài sắp được công bố, đó là ước mơ chung của cả hai chúng tôi.

Chỉ cần sang đó, ba năm sau trở về, anh có thể được thăng chức giám đốc, chúng tôi có thể mua một căn nhà lớn thật sự thuộc về mình ở thành phố đắt đỏ này.

Nghĩ đến đó, chút sốt ruột trong lòng tôi cũng hóa thành ngọt ngào.

Tôi đứng dậy, hâm nóng lại món bò hầm.

Ở cửa ra vào vang lên tiếng xoay chìa khóa.

Tôi mừng rỡ, gương mặt đầy nụ cười đi ra đón.

“Khởi Minh, anh về…”

Câu nói của tôi nghẹn lại nơi cổ họng.

Cửa mở ra.

Bước vào không chỉ có Chu Khởi Minh.

Phía sau anh, còn có một dáng người nhỏ nhắn – em gái tôi, Tần Nhược.

Tần Nhược mặc một chiếc váy trắng, tóc dài xõa vai, sắc mặt tái nhợt như bệnh nhân, đang mềm mại tựa vào lòng Chu Khởi Minh.

Cánh tay anh ấy cũng đang vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô ta.

Tư thế của hai người thân mật như một cặp song sinh dính liền.

Nụ cười trên mặt tôi dần dần cứng đờ.

Chu Khởi Minh như không thấy nét mặt của tôi, anh ta đóng cửa lại, vẻ mặt tràn ngập sự đắc ý và phấn khích không thể che giấu.

Anh ta lấy từ trong cặp tài liệu ra một xấp giấy, giơ lên trước mặt tôi.

“Niệm Niệm, quyết định điều chuyển có rồi! Anh thành công rồi!”

Tài liệu đó, chính là thứ tôi ngày đêm mong ngóng, là ước mơ của cả hai chúng tôi.

Nhưng giờ đây, nó lại như một con dao đâm thẳng vào mắt tôi.

Tôi không nhìn tài liệu đó, ánh mắt chỉ gắt gao dán chặt vào bàn tay anh đang đặt trên eo Tần Nhược.

“Sao cô ấy lại ở đây?” – giọng tôi khô khốc.

Nụ cười trên mặt Chu Khởi Minh hơi khựng lại.

Anh ta hình như vừa nhận ra không khí có gì đó không đúng.

Anh buông Tần Nhược ra, nhưng cô ta lại như không có xương, vẫn dính chặt lấy anh ta.

“À… Tiểu Nhược không khỏe, anh đưa cô ấy về.” – anh nói qua loa.

Tần Nhược đúng lúc ho khẽ hai tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Cô ta trốn sau lưng Chu Khởi Minh, nhưng đôi mắt lại len lén nhìn qua cánh tay anh ta, ánh mắt mang dáng vẻ của kẻ chiến thắng, khiêu khích nhìn tôi.

Ánh mắt đó, tôi quá quen thuộc rồi.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô ta cướp đi chiếc váy mới của tôi, cướp đi đồng tiền tiêu vặt ít ỏi bố mẹ nuôi cho tôi, cướp đi ánh nhìn của cậu bạn học duy nhất đối xử tốt với tôi, ánh mắt cô ta đều như thế.

Tim tôi bắt đầu chìm xuống, một dự cảm chẳng lành siết chặt cổ họng.

Chu Khởi Minh như muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề khó xử này, anh ta đặt mạnh quyết định điều chuyển lên bàn ăn.

“Niệm Niệm, đừng đứng ngây ra đó nữa, mau nhìn xem đi! Công ty chi nhánh Mỹ, hẳn ba năm đó! Đây là cơ hội ngàn vàng đấy!”

Tôi không động đậy.

Tôi nhìn anh ta, từng chữ từng chữ hỏi rõ: “Vừa rồi anh nói, anh đưa cô ta về? Về nhà nào?”

Đây là nhà tôi và Chu Khởi Minh sau khi kết hôn.

Nhà của Tần Nhược thì ở tận đầu bên kia thành phố.

Chu Khởi Minh nhíu mày, trong mắt bắt đầu hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

“Niệm Niệm, hôm nay em làm sao vậy? Không thể nói chuyện nghiêm túc một chút à?”

Anh ta dừng lại một chút, có vẻ nhận ra giọng mình hơi nặng, nên dịu xuống, đổi giọng:

“Lần điều chuyển này có thể mang theo một người thân.”

Tim tôi như nhảy lên tận cổ họng.

Anh ta nhìn tôi, trong ánh mắt có một cảm xúc kỳ lạ, giống như đang an ủi, lại giống như tổ chức từ thiện – ban phát.

“Nhưng… anh quyết định đưa Tiểu Nhược đi.”

Ầm một tiếng.

Tôi cảm thấy cả thế giới như nổ tung bên tai.

Tôi không dám tin mà nhìn anh ta, nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Anh… anh nói gì cơ?”

Anh ta như sợ tôi nghe không rõ, lại lặp lại lần nữa, giọng điệu hoàn toàn đương nhiên, không một chút hối lỗi.

“Anh nói, anh sẽ đưa Tần Nhược đi. Niệm Niệm, em nghe anh nói, em cũng không muốn Tiểu Nhược ở lại trong nước một mình đúng không? Từ nhỏ cơ thể cô ấy đã yếu, ở nước ngoài không người thân thích, anh sao có thể yên tâm chứ?”

“Vậy còn em thì sao? Anh yên tâm với em lắm à?” Tôi tức đến phát run, giọng cũng run lên theo, “Chu Khởi Minh, em mới là vợ của anh đó!”

“Em khác mà!” Anh ta lập tức phản bác, giọng thậm chí còn cao hơn, “Em lúc nào cũng mạnh mẽ, độc lập, không có anh em vẫn sống tốt. Nhưng Tiểu Nhược thì không, cô ấy quá yếu đuối, cô ấy cần có người chăm sóc.”

Mạnh mẽ? Độc lập?

Cho nên, đó là lý do để tôi bị bỏ rơi sao?

Vì tôi biết ăn cơm một mình, biết tự đi, biết gánh vác giông tố, nên tôi đáng bị bỏ lại phía sau sao?

Đây là cái logic khốn kiếp gì vậy!