Tôi trời sinh mệnh khổ từ trong trứng. Ba tuổi bị gãy chân, năm tuổi điếc tai, tám tuổi lại mù một bên mắt.
Sau khi được gia đình hào môn đón về, “giả thiên kim” liền trừng mắt đe dọa tôi:
“Cho dù mày có quay về thì thiên kim nhà họ Lục cũng chỉ có tao thôi! Nếu mày dám giở trò gì, tao đánh gãy chân mày đấy!”
Tôi nhìn cô ta đầy khó hiểu, cảm thấy cô ta thật dư thừa.
Rồi tôi lẳng lặng tháo hai cái chân giả xuống.
Nhìn đôi chân trống rỗng của tôi, sắc mặt ba mẹ lập tức tái mét.
Anh trai sa sầm mặt mày, ghé sát tai tôi cảnh cáo không được chọc giận “giả thiên kim”.
Tôi làm ra vẻ vô tội, chỉ vào tai mình rồi hét thật lớn:
“Anh nói gì cơ?! Tai này của tôi bị người ta đánh cho điếc rồi! Nghe không thấy gì hết!”
Anh bị tôi hét cho giật mình lùi hẳn hai bước, ánh mắt nhìn tôi như thể đang nhìn thấy quỷ.
Trong buổi tiệc, giả thiên kim cố tình vu oan giá họa tôi, giả vờ bị trượt ngã từ trên cầu thang, ai ngờ lại lỡ tay xé rách áo tôi.
Anh trai đang dắt ba mẹ đến tính sổ với tôi, lại trông thấy khắp người tôi chẳng có lấy một chỗ lành lặn.
Mọi người đều chết sững.
Ba mẹ thì ôm chặt tôi vào lòng, khóc đến run rẩy cả người:
“Sao lại ra nông nỗi này?! Nói cho ba mẹ biết đi, ba mẹ sẽ làm chủ cho con!”
Thấy tình thế không ổn, giả thiên kim cũng không diễn nổi nữa, vội vàng đứng dậy phủi mông chối bỏ trách nhiệm:
“Không phải tôi làm đâu! Đừng có mà vu khống tôi!”
Tôi gật đầu.
Thật ra đúng là không phải cô ta.
Mà là do bọn buôn người làm.
Tôi là đứa trẻ duy nhất trong làng còn sống thoát khỏi tay chúng.
Tôi từng hứa với những người bạn nhỏ của mình, nhất định sẽ khiến đám ác nhân đó phải trả giá, bị pháp luật trừng trị.
…
“Thật sự không phải tôi làm mà…”
Lục Vân Vân giọng run run như muốn khóc, hoảng loạn nhìn về phía anh trai Lục Tử Ương cầu cứu.
Lục Tử Ương lập tức hiểu ý, lao đến chắn trước mặt cô ta, giọng đầy bênh vực:
“Ba mẹ! Theo con thấy là do Lục Triều Triều cố tình bán thảm để hại Vân Vân!”
“Ba mẹ chẳng lẽ không biết Vân Vân là người thế nào sao? Trên người cô ta có thương tích cũng tuyệt đối không thể nào là do Vân Vân gây ra!”
Tôi khoác áo mà quản gia đưa, che đi những vết thương trên cơ thể.
Dù toàn thân run lẩy bẩy, tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười:
“Ba mẹ, anh trai nói đúng. Thật sự những vết thương trên người con không liên quan gì đến chị ấy cả.”
“Tất cả đều là do con cố tình tự làm để vu oan cho chị ấy, nhằm bán thảm gây sự đồng cảm.”
Những năm tháng trong tay bọn buôn người, để tránh bị đánh đập, tôi đã quen với việc cúi đầu chịu đựng.
Nhận tội thay cho người khác dù vô lý, vẫn còn tốt hơn là phản kháng rồi bị đánh đến nửa sống nửa chết.
Nhưng tôi không ngờ, lời vừa dứt thì sắc mặt ba mẹ liền tối sầm.
“Choang!” — một tiếng vỡ vang lên, ba tôi đập mạnh chiếc ly trong tay xuống đất.
Bàn tay run rẩy của ông rời khỏi mặt Lục Vân Vân, chỉ thẳng vào cổ Lục Tử Ương:
“Nhìn đi! Nhìn xem hai đứa mày đã ép nó thành ra cái dạng gì rồi! Triều Triều nó bắt đầu nói nhảm rồi kìa!!”
Lời vừa dứt, Lục Vân Vân và Lục Tử Ương lập tức trừng lớn mắt, không thể tin nổi vào tai mình.
Đúng lúc này, một cô gái mặc lễ phục trao đổi ánh mắt với Lục Vân Vân rồi bước ra đúng lúc:
“Chú dì ơi, chuyện ai gây ra vết thương trên người cô ấy, từ từ điều tra là sẽ rõ.”
“Nhưng cô ta cố tình đạp Vân Vân ngã từ trên cầu thang xuống, chuyện này mọi người đều tận mắt nhìn thấy mà!”
Lục Tử Ương lập tức phản ứng, lớn tiếng hùa theo:
“Đúng! Chính xác! Cô ta dùng chân trái đá đấy! Tôi nhìn rất rõ!”
Ánh mắt của mọi người lần nữa dồn hết về phía tôi.
Tôi khẽ ló đầu ra sau lưng mẹ, gương mặt đầy mơ hồ hoang mang.
Dưới ánh nhìn của bao người, tôi rụt rè cúi xuống, chậm rãi kéo ống quần bên trái lên.
Trống trơn.
Tôi ngước mắt lên, ánh nhìn đầy sợ sệt:
“Ba mẹ, mặc dù… mặc dù hôm nay chân trái giả của con mang đi bảo dưỡng sửa chữa rồi…”
“Nhưng nếu anh trai và chị đây đều nhìn thấy là con đá chị ấy xuống lầu… thì… thì chắc chắn là do con đá rồi.”
Nói xong, tôi còn lấy lòng kéo nhẹ áo của Lục Vân Vân: “Xin lỗi chị, là lỗi của em, em xin nhận sai với chị.”
Dứt lời, tôi dùng cái chân giả còn lại chống người, nhảy từng bước một lên tầng hai, rồi không hề do dự mà lao thẳng xuống dưới.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Chỉ một khắc sau, giữa đám đông vang lên tiếng hét chói lói:
“Triều Triều!!”
Ba mẹ luống cuống đón lấy tôi.
Quản gia vấp ngã mấy lần trên đường chạy đi tìm bác sĩ.
Lục Tử Ương và Lục Vân Vân hoàn toàn sững sờ, đứng chết trân tại chỗ.

