5

Tôi sững người, tim bỗng đau nhói một cái.

Thì ra, Lục Hành Chu cũng dùng cái biệt danh đầy miệt thị đó để nói về tôi.

Ý anh là: cậu muốn chia tay à?

Chia tay rồi, tôi thật sự sẽ trở thành “vợ cũ Đông Bắc”.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thật lâu.

Cảm giác như đang xuyên không trở về quá khứ, nhìn lại mười hai năm ngọt ngào, chua chát, cay đắng của hai chúng tôi.

Lục Hành Chu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng gương mặt cũng dịu lại.

Tôi hiểu anh.

Chúng tôi quá hiểu nhau rồi, chỉ một ánh mắt cũng đoán được đối phương đang nghĩ gì.

Mười hai năm ấy, là quãng thời gian tôi đã đồng hành cùng anh biết bao ngày đêm.

Là những lần anh sốt cao, tôi thức trắng đêm dùng nước ấm lau trán cho anh.

Là vết bỏng nước khi tôi nấu món thịt kho tàu anh thích nhất.

Là mỗi tối cuối tuần, anh nằm trên đùi tôi ngắm sao.

Chúng tôi chưa từng rời xa nhau.

Cũng chưa từng trách móc nhau.

Nhưng lần này, Lục Hành Chu đã khác.

Dù anh đã dịu lại, nhưng vẫn chọn đứng về phía Chu Chỉ:

“Tiểu Chỉ rộng lượng, không chấp với cậu, cậu xin lỗi cô ấy đi, coi như xong chuyện.”

Chỉ trong một khoảnh khắc, mười hai năm thanh xuân như bị một bàn tay khổng lồ bóp vụn.

Tôi không nhìn anh nữa, cười nhẹ buông lời:

“Không!”

Nét dịu dàng trên mặt Lục Hành Chu lại hóa thành u ám:

“Cố Vi, cậu đang thách thức giới hạn của tôi đấy!”

Từ khi nào, Lục Hành Chu có giới hạn vậy?

À đúng rồi, anh có đấy.

Giới hạn của anh… chính là tôi. Anh chưa bao giờ để ai bắt nạt tôi.

Chỉ tiếc là, giới hạn của anh quá linh hoạt. Bây giờ đã chuyển thành… Chu Chỉ.

Bất chợt, tôi thấy mọi thứ trở nên vô nghĩa.

Tôi quay người bước đi:

“Tùy anh.”

Lục Hành Chu siết chặt nắm tay, rồi cũng kéo Chu Chỉ rời đi.

6

Tôi trở lại phòng, lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào mục điền nguyện vọng đại học.

Giờ đã khuya rồi, chỉ còn chưa tới hai tiếng nữa là đến 12 giờ đêm.

Sau 12 giờ, tôi sẽ không thể chỉnh sửa nguyện vọng nữa.

Nghĩa là, tôi sẽ phải đến Trung Nam học.

Nhưng tôi vẫn không sửa, chỉ lặng lẽ nhìn một lúc lâu, sau đó bắt đầu tra cứu mọi thứ về Trung Nam.

Về cuộc sống ở phương Nam.

Chẳng biết từ khi nào, kim đồng hồ đã chỉ sang 12 giờ.

Hạn cuối nộp nguyện vọng đã trôi qua.

So với nỗi hoảng hốt ban đầu, lúc này tôi lại thấy bình tĩnh lạ thường.

Thì ra, không học cùng trường với Lục Hành Chu… cũng chẳng có gì to tát.

Tôi tắt máy tính.

Bạn thân của tôi – Lâm Lâm – gọi video tới, khuôn mặt đầy giận dữ:

“Cố Vi! Cậu đoán xem tớ thấy ai ở quán bar?! Lục Hành Chu với Chu Chỉ, còn mấy tên theo đóm ăn tàn nữa! Họ đang chơi trò ‘Thách thức thật lòng’ đấy, hình như sắp hôn nhau rồi!”

Lâm Lâm xoay camera về phía một góc khuất, còn tự mình lén tiến lại gần.

Tôi nhìn thấy Lục Hành Chu.

Anh ấy đang bị đám bạn học vây quanh, ai nấy đều ồn ào cổ vũ:

“Anh Lục, mau chọn người hôn đi! Hôn kiểu Pháp ba phút đấy nha!”

Lục Hành Chu trông bất lực, còn Chu Chỉ bên cạnh thì mặt đỏ bừng.

Vì ở đó chỉ có mình cô ta là con gái, nên người được chọn để hôn cũng chỉ có thể là cô ta.

Nhưng đúng lúc đó, một tên bạn học cợt nhả nảy ra một ý tưởng bẩn thỉu:

“Anh Lục có thể xin cứu trợ ngoại vi mà, dù gì anh cũng có cả trái lẫn phải, một là hôn Chu Chỉ, hai là gọi ‘vợ cũ’ đến đây!”

“Ha ha, đúng rồi, chiến trường tình yêu bắt đầu rồi!”

Đám bạn học cười ầm lên như phát điên.

Chu Chỉ chu môi, vô thức khoác tay lên cánh tay của Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu không né tránh.

Anh bực bội gãi đầu, ngập ngừng một chút rồi vẫn lấy điện thoại ra.

Sắc mặt Chu Chỉ lập tức trắng bệch đi vài phần.

Lục Hành Chu không nhìn cô ta, trực tiếp gọi cho tôi.

Tôi nghe máy, giọng anh nghiêm túc:
“Bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn rồi, lúc nãy là tôi quá gắt.”

“Cậu qua đây đi, xin lỗi Tiểu Chỉ một tiếng, rồi tôi sẽ cùng cậu chơi ‘Thách thức thật lòng’.”

Tôi im lặng, lạnh nhạt không đáp.

Lục Hành Chu cau mày:
“Nói gì đi chứ, bảo xin lỗi mà cũng khó vậy à?”

“Không phải là khó, mà là không thể.”

Vĩnh viễn không thể. Giống như tôi vĩnh viễn không thể học Học Công nữa rồi.

“Được, cậu cứng đầu lắm, cứ tiếp tục như vậy đi!”

Lửa giận bốc lên trong giọng nói của Lục Hành Chu:
“Vậy tôi sẽ chơi trò đó với Tiểu Chỉ. Cậu có biết chúng tôi định chơi gì không?”

Tôi không trả lời, chỉ lạnh lùng cúp máy.

Ngay sau đó, Lâm Lâm lại gọi video lần nữa.

Trên màn hình, Lục Hành Chu ném vỡ ly rượu, khiến cả đám không ai dám hò hét nữa.

Chu Chỉ rơm rớm nước mắt, dịu dàng nói:
“Anh Hành Chu, đừng hôn nữa mà… đừng giận.”

“Ai nói là không hôn?”

Lục Hành Chu bất ngờ ngẩng đầu nhìn thẳng vào camera – anh đã sớm phát hiện ra Lâm Lâm.

Lâm Lâm giật mình, định tắt máy.

Lục Hành Chu cười lạnh:
“Cứ quay đi. Cho bạn thân cậu nhìn rõ, tôi đang chơi cái gì!”

Anh đột ngột cúi người, hôn lên môi Chu Chỉ.

Chu Chỉ mềm nhũn cả người, theo phản xạ ôm lấy eo anh, mặt đỏ bừng.

Đám bạn lại gào lên phấn khích:
“Wow, nóng bỏng quá!”

Tim tôi vẫn hơi nhói lên một cái.

Như một nhúm bông vụn, tưởng như đã tan nát, đột nhiên được bàn tay ai đó gom lại một lần.

Nhưng rồi gió lại đến, bông vụn lại bay đi.

Tôi tắt video, dứt khoát bước xuống lầu.

“Bà ơi, giúp cháu chuẩn bị mấy hũ tương ớt, cháu mang theo đi học.”

Ẩm thực miền Nam nhạt nhẽo, không có tương ớt thì sao tôi sống nổi?