Tôi hít sâu một hơi, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Bảo, chậm rãi nói từng chữ:

“Chị là chị, không phải mẹ. Đây mới là nhà của em.”

Tiểu Bảo bặm môi, lại sắp khóc.

Tôi cúi xuống, thì thầm bên tai em:

“Chim con lớn rồi phải rời tổ.”

“Chị phải đi thật xa, không thể mang em theo được.”

“Chờ đến khi chị biến thành siêu nhân, sẽ quay lại đón em.”

“Em phải ăn ngoan ngủ ngoan, lớn lên giỏi giang, chị sẽ thưởng cho em hoa đỏ thật to.”

Tiểu Bảo không khóc nữa, mà giống như lần đầu đến lớp mẫu giáo, gật đầu rất ngoan.

Tôi gom hết sức lực, nhẹ nhàng trao em lại cho bố, rồi quay người bước đi.

Mẹ tôi ngỡ ngàng, còn định vươn tay kéo tôi lại, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của tôi dọa đến sững người.

“Nếu Tiểu Bảo thật sự là con tôi, thì giờ hai người cứ đi báo án đi. Nếu hai người không dám, tôi sẽ tự làm.”

Nói rồi, tôi rút điện thoại, nhấn vào số “110”, chuẩn bị bấm gọi.

Mẹ tôi hoảng hốt vội vàng xua tay:

“Đi đi đi đi! Con cứ đi! Thằng bé để mẹ trông là được!”

Tôi không buồn sửa lại cái ý sai trái trong câu nói đó.

Giữa những lời chê trách của hàng xóm và ánh mắt không cam lòng của bố mẹ, tôi quay lưng bước đi không hề ngoảnh lại.

Quãng đường ngắn dẫn ra khỏi cổng khu căn hộ, lại như một nhát dao từ từ lột bỏ cái danh “mẹ” mà tôi đã gánh suốt bốn năm trời.

Móng tay tôi bấu chặt vào da thịt, càng đi càng nhanh, nước mắt cũng tuôn càng nhiều.

Cuối cùng tôi chạy một mạch về phòng trọ, ôm lấy quần áo và đồ chơi của Tiểu Bảo, bật khóc như chưa từng được khóc.

Khóc xong rồi, tôi dần bình tĩnh lại, trong lòng chỉ còn lại một thứ cảm xúc duy nhất — quyết tuyệt đến cùng cực.

Bố mẹ tôi… họ vẫn luôn âm thầm theo dõi hai chị em tôi.

Chỉ cần nhìn việc họ vừa gặp mặt đã biết chuyện tôi đi phỏng vấn, thậm chí còn biết Tiểu Bảo đã đi học mẫu giáo, là đủ rõ.

Họ chỉ biết “đẻ”, không biết “nuôi”, chỉ muốn làm cha mẹ mà không cần trả giá, không cần trách nhiệm, không cần nỗi vất vả.

Đợi đến lúc con cái lớn lên, chỉ cần đưa tay là có thể bắt chúng phụng dưỡng — không chút xấu hổ.

Bởi vì… lúc tôi còn nhỏ, họ cũng từng làm y như thế.

8

Khi tôi vừa bắt đầu đi học, mẹ đã than phiền:
“Nuôi con mệt quá. Hay là đem con bỏ vào viện phúc lợi, sau này có tiền rồi quay lại nhận cũng chưa muộn?”

Lúc đó mẹ chỉ tiện miệng nói chơi, nhưng bố lại để tâm thật.

Ông lấy lý do đưa tôi đi chơi, rồi lén bỏ tôi lại ở một công viên cách nhà rất xa.

Khi tôi lếch thếch tìm được đường về nhà, cả nhà đã rối tung lên.

Không phải vì hối hận đã bỏ tôi, mà vì mẹ đang trách bố — tại sao không tận mắt nhìn thấy người của viện phúc lợi đến dẫn tôi đi.

“Nếu con bé bị bọn buôn người bắt đưa lên núi rồi thì sao? Chẳng phải sau này tụi mình mất luôn chỗ dựa rồi à?”

Vì bố hành động cẩu thả, mẹ mắng cho một trận rồi bảo ông quay lại công viên tìm tôi. Nhưng lúc đó tôi đã biến mất.

Khi hai người còn đang phân vân có nên báo công an không, thì tôi đã tự tìm được đường về.

Bố hỏi tôi làm sao về được, tôi không nhớ.

Bây giờ nghĩ lại, chắc là vì quá sợ hãi nên não bộ tự động xoá sạch ký ức đó.

Mẹ chỉ lạnh nhạt nói:
“Về thì cứ nuôi tạm, sau này tính tiếp. Nếu không nuôi nổi thì kiếm chỗ xa hơn mà bỏ.”

Lúc ấy tôi không hiểu hết, nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi trở nên “ngoan ngoãn”.

Từ ngày đó, tôi cực kỳ nghe lời.

Ăn ngủ không để ai phiền lòng, học hành cũng chăm chỉ vượt trội.

Ở trường, tôi luôn đứng đầu lớp, khiến bố mẹ được nở mày nở mặt.

Ngoài việc cho tôi cơm ăn, họ chưa từng quan tâm đến việc học hay sinh hoạt của tôi.

Cũng chính vì nuôi tôi quá nhàn nhã, họ mới nảy ra ý định sinh thêm con vào năm tôi học lớp 12.

Mà tôi thì từ nhỏ đã sống kiểu “lấy lòng để tồn tại”, trong tiềm thức luôn sợ bị bỏ rơi thêm lần nữa.

Vì vậy khi biết nhà lại có thêm một đứa trẻ, phản ứng đầu tiên của tôi là — nguy cơ sinh tồn lại ập tới.

Tôi viện cớ áp lực thi đại học quá lớn, giận dỗi với bố mẹ suốt nửa năm.

Cho đến sinh nhật mười tám tuổi, tôi nhận được tin hai người gặp tai nạn qua đời — cuộc khủng hoảng ấy trở thành sự thật.

Khi đến bệnh viện, tôi chỉ thấy một em bé mềm oặt bé xíu trong lòng y tá.

Còn bố mẹ tôi… đã biến thành hai hũ tro cốt.

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/toi-khong-can-thu-tinh-than-gia-tao/chuong-6