Mẹ tôi thì ngồi trên ghế tiệc, sắc mặt lạnh lùng.

Trước kia Tần Sở còn đứng ra bênh vực tôi.

Nhưng bây giờ, ánh mắt anh ta dính chặt lên người Trần Nguyệt, tràn đầy dịu dàng.

Hoàn toàn quên mất rằng, việc tôi thai chết trong bụng là vì anh ta lợi dụng sự tin tưởng của tôi, bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn.

Trần Nguyệt bế đứa bé bước đến trước mặt tôi, ánh mắt cong cong đầy chân thành:

“Chị à, chị xem Tiểu Tuần này, có phải rất đáng yêu không?”

Quả thật rất đáng yêu.

Đôi mày đôi mắt giống hệt Trần Nguyệt, còn môi và cằm thì giống Tần Sở như đúc từ một khuôn.

Đầu ngón tay tôi khẽ lướt qua gò má đứa trẻ, trong đáy mắt cuộn trào hận ý ngập trời.

Nhưng Dựa vào đâu——

Vì sao nó có thể sống yên ổn, hưởng vinh hoa phú quý, một cuộc đời tốt đẹp?

Còn con của tôi thì bị đầu độc chết từ trong bụng, ngay cả thế giới này cũng chưa kịp nhìn một lần!

“Tiểu Tuần?”

“Ừm, là bạn của Tần Sở giúp em tìm thầy mệnh lý bên nước ngoài đặt tên đó, hy vọng sau này thằng bé được hưởng trọn cuộc đời vinh hoa, bình an phú quý.”

Ngày trước, vì đặt tên cho con tôi, tôi lật nát từ điển, chỉ mong tìm được một cái tên có ý nghĩa tốt, có thể phù hộ cho con khỏe mạnh, vui vẻ, bình an.

Tần Sở còn cười nhạo tôi làm chuyện vô ích.

Nói rằng số mệnh của đứa trẻ đã được định sẵn từ lúc sinh ra, đặt tên chỉ là tự an ủi bản thân.

Vậy mà quay đầu lại, anh ta lại tiêu mấy chục triệu để mời thầy mệnh lý đặt tên cho con của Trần Nguyệt.

Trong miệng đắng chát, tôi cố gắng mỉm cười:

“Quả thật là một cái tên hay.”

Nhận ra sắc mặt đứa bé không ổn, bàn tay tôi trượt lên phía cổ nó.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, đã nghe Trần Nguyệt hét lên một tiếng:

“Chị muốn làm gì con của em?!”

Ngay giây tiếp theo, tôi bị Tần Sở đẩy mạnh ngã xuống đất, anh ta chỉ tay vào tôi gào lên giận dữ:

“Trần Nan Nan, cô muốn làm gì Tiểu Tuần? Không lẽ con cô chết rồi, cô cũng muốn hại con của em gái mình sao? Cô còn là người không?!”

Tôi ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay cọ vào nền nhà rách toạc, đau đến xé tim xé phổi.

Thế nhưng Tần Sở chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.

Anh ta và Trần Nguyệt mỗi người một bên ôm đứa trẻ đang khóc thét, trông như một gia đình ba người thực thụ.

Bố mẹ tôi phẫn nộ nhìn tôi, không phân phải trái mà bênh vực con cưng:

“Trần Nan Nan, đừng trách chúng ta thiên vị A Nguyệt! Con nhìn lại mình nhìn xem, từ đầu đến chân có điểm nào sánh được với A Nguyệt? Lại còn hèn hạ tăm tối như vậy, đến cả đứa trẻ nhỏ xíu cũng không buông tha, đồ súc sinh!”

“Còn nằm lì dưới đất làm gì? Mau cút ra ngoài đi, đừng chướng mắt trước mặt chúng tôi, tâm trạng đang tốt cũng bị cô phá hỏng hết rồi.”

Người lớn nhà họ Tần vừa tới, hỏi rõ tình hình xong thì ánh mắt nhìn tôi tràn đầy thất vọng.

“Con vô ý mất đứa trẻ, chúng ta không trách con. Thậm chí cho dù sau này không thể sinh con nữa, nhà họ Tần cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bắt hai đứa ly hôn.”

“Nhưng vì sao lại phải ra tay với một đứa trẻ sơ sinh chứ?”

“Con của Trần Nguyệt nhất định phải được ghi vào gia phả nhà họ Tần, con có đồng ý hay không cũng không thay đổi được sự thật này. Về đi, tự kiểm điểm cho tốt.”

Khoảnh khắc ấy, tôi rất muốn im lặng không nói gì.

Nhưng nghĩ đến việc đứa trẻ vô tội, tôi vẫn nhẹ giọng nhắc:

“Trẻ con còn nhỏ, đeo dây đỏ ở cổ rất dễ bị nghẹt thở.”

Trần Nguyệt tách cổ đứa bé ra xem, phát hiện da đã bị siết đỏ lên, gương mặt lập tức tràn đầy xấu hổ.

Tần Sở bảo tôi đừng để bụng:

“A Nguyệt chỉ là lo cho đứa trẻ, không phải cố ý nhắm vào em.”

Mẹ tôi khó chịu nói:

“Có vấn đề sao không nói sớm, cố tình làm ra vẻ đáng thương cho ai xem?”

“Hơn nữa, nếu không phải do con không có phúc, khắc chết con mình, thì em gái con có hy sinh đưa con nó cho con nuôi sao? Con nên cảm ơn nó mới phải!”

Tất cả mọi người đều đứng về phía Trần Nguyệt.

Vì cô ta mà lên án tôi.

Nước mắt dồn ép khiến tầm nhìn mờ nhòe, tôi không nói một lời, lặng lẽ lên lầu, ném bản thỏa thuận ly hôn đã in sẵn vào máy hủy giấy.

Không ly hôn nữa.

Bọn họ không yêu tôi, cũng chẳng tin tôi.

Vậy thì thôi.

Tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của các người.

Không cần các người nữa.

4

Tôi ngồi trong phòng khách rất lâu, nghe tiếng cười nói rộn ràng bên dưới, rồi dần dần thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, cả căn biệt thự im ắng.

Dạ dày tôi đau quặn, tôi xuống lầu tìm chút gì đó ăn.

Người giúp việc khó chịu nói không còn đồ ăn, muốn ăn thì tự nấu, nguyên liệu để dưới tầng hầm.

Nhưng ngay tại cửa tầng hầm, tôi lại nhìn thấy Trần Nguyệt dang hai chân, ngồi trên đầu Tần Sở, giọng nói mềm mại mê hoặc:

“A Sở, lỡ bị chị phát hiện thì sao? Chị ấy sẽ buồn đó…”

“Ưm… khó chịu quá, A Sở…”

Tần Sở cong môi cười tà mị:

“A Nguyệt, rõ ràng em rất thích, sao cứ từ chối anh mãi vậy? Yên tâm đi, cô ấy sẽ không biết đâu.”

“Anh cũng đã hứa với em, sẽ không dùng hôn nhân để trói buộc em, nhưng em phải thỏa mãn anh…”

Trần Nguyệt vòng tay ôm lấy đầu Tần Sở, eo đẩy về phía trước.