Ma/ ng th/ a/i được tám tháng, tôi bị người ta b/ ỏ thu0/ ốc ph/ á th/a/ i, m/ á0 ch/ ảy đầy đất.
Tần Sở vừa khóc vừa lái xe vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ đưa tôi vào bệnh viện,
mời bằng được vị thánh thủ khoa ph/ ụ s/ản hàng đầu chỉ để giữ mạng cho tôi.
Trên bàn ph/ ẫ/u thu/ ật, tôi tỉnh lại sớm hơn dự kiến, nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh ta và anh trai tôi:
“Không phải đã nói chỉ phá thai thôi sao? Tại sao lại còn c/ ắt cả t/ ử c/ u/ng?”
“Tần Sở, anh lấy tư cách gì mà tư/ ớc đo/ạt quyền làm mẹ của em ấy?”
Giọng Tần Sở vốn luôn dịu dàng nay lạnh lẽo như băng:
“Để đứa tr/ ẻ này sống được tám tháng đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi rồi.”
“Vị trí người thừa kế nhà họ Tần chỉ có con của tôi và A Nguyệt mới xứng đáng ngồi vào, đây cũng là món nợ cô ta nợ A Nguyệt, nhất định phải trả!”
Hóa ra, cuộc hôn nhân hoàn mỹ chỉ là ảo tưởng một phía của tôi.
Tần Sở từ đầu đến cuối yêu đều là cô em gái giả thiên kim của tôi.
Đã vậy, tôi sẽ thành toàn cho hai người.
1
“Thuốc phá thai mạnh như thế, với thể trạng của Nan Nan thì sau này không thể có con được nữa. Tiểu Tuần lại có chúng ta chống lưng, địa vị vững như bàn thạch.”
“Nó tỉnh dậy, phát hiện mất con, mất luôn cả tử cung, anh đã từng nghĩ nó sẽ sụp đổ đến mức nào chưa?”
Sau một lúc im lặng thật lâu, giọng nói lạnh băng của Tần Sở chậm rãi vang lên: “Vì A Nguyệt, tôi phải cắt bỏ mọi hiểm họa.”
“Đây là món nợ cô ta nợ A Nguyệt.”
“Hơn nữa, cô ta và A Nguyệt là chị em, con của A Nguyệt để cô ta nuôi, chẳng phải cũng là hợp tình hợp lý sao?”
Vết thương nơi bụng như bị người ta xé toạc lần nữa, tôi như lại trông thấy đứa con trai đã thành hình, toàn thân tím tái, vùng vẫy đau đớn, nhưng cuối cùng vẫn tắt thở từng chút một.
“Làm tuyệt tình đến thế, tôi sợ sau này anh sẽ hối hận đấy Tần Sở, tôi nhìn ra, anh không phải là không có tình cảm với Nan Nan.”
“Nếu không phải vì muốn bù đắp cho cô ta, A Nguyệt đã không nhất quyết đòi hủy hôn rồi ra nước ngoài đến giờ còn chưa chịu quay về…” Tần Sở giọng nhàn nhạt, “Có thể để cô ta mang thai một lần, đã là nhượng bộ lớn nhất của A Nguyệt.”
“Tôi nợ A Nguyệt quá nhiều, cả đời này cũng trả không hết.”
Anh trai giận dữ: “Vậy thì anh cứ tiếp tục theo đuổi A Nguyệt đi!”
Không khí giữa hai người như đông cứng lại.
Tôi nằm trên giường bệnh, nước mắt chảy không ngừng, không dám phát ra một tiếng động.
“Sao còn chưa tỉnh?”
Tôi cảm nhận được Tần Sở dịu dàng vuốt trán tôi, “Chẳng phải chỉ là cắt bỏ tử cung thôi sao, ngủ mê lâu thế này liệu có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?”
Làm ra chuyện độc ác đến vậy, mà giọng điệu lại nhẹ nhàng như không, thật đúng là mặt người dạ thú.
Tôi từ từ mở mắt, chạm phải ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm của anh ta.
Bấy lâu nay tôi bị vẻ ngoài dịu dàng của Tần Sở đánh lừa, cứ tưởng anh cũng yêu tôi như tôi yêu anh. Vì thế khi máu trào ra ồ ạt từ hạ thân, tôi đã cố gắng hết sức để giữ lấy đứa bé.
Tôi không ngại hy sinh tính mạng, tự châm cứu vào huyệt nguy hiểm nhất chỉ để tỉnh táo lại, có đủ sức sinh con.
Không ngờ, kẻ đẩy tôi xuống địa ngục lại chính là người tôi gọi là chồng!
Là anh ta bỏ thuốc phá thai cực mạnh vào đồ ăn của tôi, cố tình khiến tôi xuất huyết, còn thuê bác sĩ trưởng của bệnh viện nhà họ Tần với giá trên trời.
Một tấm lòng độc ác đến thế!
Người chồng mà tôi từng ngưỡng mộ hết lòng, cuộc hôn nhân mà tôi cho là mỹ mãn hạnh phúc, hóa ra chỉ là một trò lừa đảo!
Tần Sở vì đứa con ngoài giá thú, đã đích thân giết chết tôi và cốt nhục ruột thịt của anh ta.
Chỉ để đứa con của con nhỏ giả mạo thiên kim – kẻ cướp đi mười tám năm cuộc đời tôi – có thể thuận lợi kế thừa nhà họ Tần, lại còn dám nói là tôi nợ cô ta.
Nghĩ đến đây, toàn thân tôi run rẩy.
Vết thương nơi bụng bị kéo động, đau đến mức mặt tôi tái mét, nhưng vẫn không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim.
2
Sự dao động cảm xúc của tôi không qua được mắt Tần Sở. Anh ta siết chặt lấy tôi, giọng nói dịu dàng xen lẫn xót xa.
“Nan Nan, tuy con của chúng ta đã mất, nhưng em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em.”
“Hãy tin anh, đôi khi mất đi cũng là một cách để được nhận lại.”
Tần Sở đầy dịu dàng hôn lên trán và khóe mắt tôi.
“Em đau buồn bao nhiêu, anh còn đau buồn gấp vạn lần em.”
Tôi siết chặt nắm tay, cố sức chớp mắt liên tục, chỉ để che giấu nỗi căm hận đang dâng trào, không để anh ta phát hiện.
“Anh đau buồn đến mức nào?”
Tần Sở cúi đầu nhìn tôi.
Đôi mắt anh ta sưng đỏ như quả óc chó, trông như đã khóc rất lâu, rất lâu rồi.
“Đau buồn đến mức không gì sánh được. Khoảnh khắc con mất đi, cả thế giới của anh đều tối sầm lại. May mà em vẫn còn ở đây, nếu không anh thật sự không sống nổi.”
Diễn giỏi thật.
Thảo nào bao nhiêu năm nay tôi chẳng hề phát hiện, người trong tim anh ta yêu từ đầu đến cuối lại là Trần Nguyệt.
Khi tôi vừa mang thai, Tần Sở liên tiếp đăng mấy dòng trạng thái, hưng phấn đến tột độ, nói rằng anh ta sắp được làm bố!
Về sau tôi nghén nặng, ăn uống kém, anh ta còn đặc biệt học nấu ăn, tự tay xuống bếp vì tôi.
Ai mà ngờ được, tất cả chỉ là bố cục dài hơi của anh ta vì đứa con ngoài giá thú kia chứ!
Tần Sở xuống căng-tin lấy cơm, lại bỏ quên chiếc điện thoại dự phòng.
Mật khẩu không phải sinh nhật của tôi.
Đổi sang sinh nhật của Trần Nguyệt thì mở khóa thành công.
Từng trang lịch sử trò chuyện đập thẳng vào mắt tôi, khiến đầu óc choáng váng.

