Trong ảnh, người phụ nữ ấy quấn lấy hắn, cười đến nở hoa.

Chị Lâm âm thầm tổng hợp lại mọi chứng cứ giả mạo hóa đơn, hợp đồng bị tráo đổi, dòng tiền bất minh, rồi gửi về cho tôi sau khi mã hóa.

Tội chứng — ngày một đầy.

Hiểu Hiểu ngày càng bất an.

Nó phát hiện dòng tiền trong công ty hỗn loạn, chi tiêu cá nhân của Trần Húc hoàn toàn không khớp với báo cáo.

Nó cố gắng nói chuyện với hắn — đổi lại là càng nhiều lời mỉa mai và xúc phạm.

Một đêm, nó không nhịn được nữa, hỏi thẳng:

“Anh mua chiếc Porsche đó bằng tiền nào?”

Trần Húc say khướt, mắt lộ vẻ tức tối vì bị vạch trần.

Hắn bóp cằm Hiểu Hiểu, giọng đầy khinh miệt:

“Sao? Đau lòng à?”

“Để tôi nói cô biết, Lâm Hiểu Hiểu — đừng nói một chiếc xe, cả cái công ty này sau này cũng là của tôi!”

“Nếu không phải vì mẹ cô có tiền, cái loại tiểu thư ngu ngốc như cô, tôi liếc một cái cũng thấy phiền!”

Lời này, là Chu Tình trốn ngoài cửa lén ghi âm lại, gửi cho tôi.

Tôi nghe tiếng con gái nức nở và giọng đàn ông lạnh lùng như dao cắt — từng ngón tay siết lại run rẩy.

Trời sắp sáng rồi.

Đã đến lúc, kéo con bé tỉnh khỏi giấc mộng điên rồ này.

07

Ngày hợp đồng cá cược phát nổ, đến sớm hơn tôi tưởng.

Công ty MCN đó, là công ty của một người bạn tôi.

Mọi việc — đúng như kế hoạch.

Hai tháng trôi qua, tài khoản kia chỉ có lèo tèo 5 vạn người theo dõi, cách mục tiêu 1 triệu xa tít mù khơi.

Vi phạm hợp đồng là sự thật rành rành.

Tôi cho người bên “đối tác” cầm theo giấy luật sư và phán quyết phong tỏa tài sản, xông thẳng vào công ty con.

“Trần Húc! Giám đốc Trần! Nợ tiền thì phải trả tiền, đạo lý đơn giản vậy thôi! 6 triệu tệ, phải thanh toán ngay hôm nay!”

Người dẫn đầu giọng như chuông, cả văn phòng đều nghe thấy rõ.

Trần Húc lao ra từ văn phòng tổng giám đốc sang trọng, mặt trắng bệch.

“6 triệu gì chứ? Không phải nói là có thể thương lượng sao?”

Luật sư lạnh lùng đưa giấy ra:

“Giấy trắng mực đen, ghi rõ từng điều khoản. Lúc ký hợp đồng, Giám đốc Trần không đọc kỹ sao?”

Trần Húc giật phắt lấy văn bản, nhìn chằm chằm dòng chữ ghi ‘6 triệu tệ’ và điều khoản phạt vi phạm — tay hắn bắt đầu run rẩy.

Hắn lao vào phòng tài vụ, gào lên với chị Lâm:

“Công ty còn bao nhiêu tiền?! Mau chuyển khoản cho họ!”

Chị Lâm đẩy gọng kính, thản nhiên đưa báo cáo tài chính:

“Giám đốc Trần, hiện tại tài khoản công ty chỉ còn chưa đến ba ngàn tệ.”

“Cái gì?!” Trần Húc trợn trừng mắt. “Không thể nào! Còn 2 triệu tiền đặt cọc đâu? Những đơn sau thì sao?!”

“Giám đốc Trần,” chị Lâm bình tĩnh nói,

“Anh quên rồi sao? Anh đã mua xe 80 vạn, thuê căn hộ cao cấp, trả trước một năm.

Anh trai anh mua hàng giá đội lên ba lần.

Chi tiêu hằng ngày của cả nhà anh.

Còn mấy khoản ‘giao dịch làm ăn’ 50 vạn, 30 vạn trong tài khoản cá nhân của anh…

Tất cả — đều có chữ ký tay của anh.”

Trần Húc nhìn bảng sao kê rõ rành rành, như bị sét đánh giữa ban ngày.

Chỉ lúc này hắn mới nhận ra:

Tiền trong công ty đã sớm bị chính hắn và đám người nhà hút sạch.

Hắn từng nghĩ, chỉ cần lừa được số tiền và nhà bên tôi, mấy cái lỗ hổng đó có thể vá lại.

Hắn chưa từng nghĩ — sụp đổ lại đến nhanh và ác liệt như thế này.

“Gọi! Gọi mẹ cô tới đây!”

Hắn cuống cuồng túm lấy Hiểu Hiểu đang tái mặt đứng bên cạnh.

Lực tay mạnh đến mức làm con bé đau nhói.

“Gọi bà ta tới trả tiền! Đây là công ty của bà ta, bà ta phải chịu trách nhiệm!”

Hiểu Hiểu run giọng hỏi:

“Tiền của chúng ta đâu… Xe anh mua, nhà anh thuê…”

“Tiền cái gì! Đã xài hết cho nhà tôi rồi! Còn nói nhảm gì nữa! Muốn thấy tôi chết à?! Gọi mẹ cô ngay!”

Hắn gào lên, xô mạnh Hiểu Hiểu.

Con bé loạng choạng lùi lại, đập vào mép bàn, đau đến bật tiếng rên.

Nó trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt —

người từng dịu dàng nâng niu nó như báu vật, giờ đây mặt mày méo mó như ác quỷ.

Trong văn phòng, đám họ hàng của Trần Húc vừa nghe đến khoản phạt 6 triệu liền bỏ chạy tán loạn.

Thằng em trai là đứa chuồn đầu tiên, còn chửi tục:

“Mẹ kiếp, xui xẻo!”

Mẹ hắn — vị “giám đốc hành chính” kia — không bỏ chạy.

Bà ta lao tới, không phải để bảo vệ con, mà là chỉ tay chửi Hiểu Hiểu xối xả:

“Đồ sao chổi! Đồ khắc tinh!”

“Đều tại cô! Nếu không phải mẹ cô giăng bẫy, con tôi sao rơi vào bước này?!”

“Loại con gái mang xui xẻo! Nhà họ Trần chúng tôi xui tám kiếp mới gặp cô đấy!”

Những lời chửi rủa độc địa nhất, phun ra từ chính miệng người từng nắm tay Hiểu Hiểu nói lời ngọt ngào.

Hiểu Hiểu nhìn những khuôn mặt xấu xí, rồi lại nhìn Trần Húc — lúc này đang bị người ta nắm cổ áo đòi nợ, vô cùng nhục nhã —

Cả thế giới của con bé, sụp đổ hoàn toàn.

Cuối cùng, điện thoại gọi tới tôi.

Là Hiểu Hiểu, tay run rẩy bấm số.

Nhưng vừa kết nối — Trần Húc đã giật lấy máy, gào thét trong cơn tuyệt vọng:

“Giang Lam! Con đàn bà độc ác! Bà gài bẫy tôi! Bà không chết tử tế được!”

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/toi-day-con-gai-cach-nhin-thau-long-nguoi/chuong-6