6

Trong thẻ có bảy trăm bảy mươi ngàn.

Tôi đến công ty dịch vụ giao hàng, yêu cầu thanh toán tiền lương, rồi nộp đơn xin nghỉ việc.

Căn phòng trọ 23m², chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy hết.

Khi đó, tôi và Lâm Hàn Nghiêm chuyển ra khỏi ký túc xá vì anh nói rằng các triệu chứng trầm cảm thể chất của anh ngày càng nghiêm trọng, nên muốn tôi ở bên cạnh chăm sóc mỗi ngày.

Ban đầu, tôi không hoàn toàn tin tưởng vào chàng trai xông thẳng vào cuộc sống của mình.

Nhưng khi thấy anh mắc cùng một chứng bệnh như em trai tôi, tôi không kìm được lòng mình mà mềm yếu, thậm chí mù quáng.

Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng không thể phân định rõ tình cảm tôi dành cho anh là tình yêu, hay chỉ là sự day dứt vô hạn với em trai mình, khiến tôi vội vàng muốn bù đắp.

Tôi điên cuồng, cố chấp, chỉ mong giúp anh thoát khỏi trầm cảm.

Như thể, làm được điều đó thì cơn ác mộng của tôi cũng sẽ vơi đi phần nào.

Nói thật, một năm qua, đồ đạc cũng chẳng ít.

Nhưng những món đồ đôi của tôi và anh, dù là thứ nhỏ nhặt nhất, nhìn thôi đã chướng mắt.

Vậy nên, tôi vứt hết vào thùng rác.

Tôi thấy những món đồ đôi của hai chúng tôi thật chướng mắt, thế là vứt hết vào thùng rác.

Nằm nghe tiếng điều hòa cũ kỹ thổi gió, tôi nhìn lên trần nhà, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày đêm mệt mỏi triền miên và chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu tôi mơ thấy Giang Tề Lạc nằm trong bồn tắm.

Em trai tôi tái nhợt nằm giữa dòng nước đỏ thẫm, cả người trắng bệch như một búp bê sứ, lạnh lẽo, im lặng, không còn sự sống.

Chai thuốc rơi khỏi ngón tay em, hàng mi dài khẽ khép lại, trông y hệt khi em ngủ gật đợi tôi học bài xong.

Chỉ khác là lần này, em sẽ không bao giờ mở mắt nữa, cũng không còn dụi mắt hỏi tôi, “Chị ơi, bao giờ ngủ?”

Trong điện thoại, em xóa sạch tin nhắn với tất cả mọi người, chỉ để lại cho tôi một câu: “Chị ơi, xin lỗi.” Kèm với 3.569,81 đồng chuyển khoản – toàn bộ số tiền trong túi em.

Năm đó, khi mùa xuân đẹp nhất, Giang Tề Lạc – người từng rực rỡ như ánh mặt trời – lại chọn ra đi.

Còn tôi, mãi mãi bị giam cầm trong mùa xuân ấy.

7

Tiếng sột soạt của túi nilon sau cánh cửa làm tôi giật mình tỉnh giấc.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang ngồi xổm cạnh thùng rác, lén lút lục lọi thứ gì đó.

“Ai đấy?”

Người đó khựng lại, từ từ quay đầu.

Là Lâm Hàn Nghiêm. Anh ta vẫn đeo khẩu trang, gương mặt có vài vết băng bó.

Tôi xoa trán đang hơi đau, chợt nhớ ra anh ta vẫn còn giữ chìa khóa căn trọ.

Những món đồ đôi mà tôi đã vứt đi vào buổi chiều – nhẫn, cốc nước, đồng hồ và kỷ vật khác – đều bị anh ta nhặt lại, bày gọn gàng trên sàn.

“Anh lấy mấy thứ đó làm gì?”

Nghe vậy, anh ta cụp mắt xuống, không rõ cảm xúc.

“Tôi qua đây để thu dọn chút đồ rồi đi.”

“Toàn là những thứ chẳng đáng giá, vậy mà thiếu gia nhà họ Lâm cũng để mắt đến à?”

Tôi ngồi dậy, nhìn quanh xem còn món nào quan trọng không.

Dù sao thì tôi cũng định về trường ở ký túc xá lại, chỗ này chuẩn bị trả phòng.

Lâm Hàn Nghiêm cầm chiếc nhẫn bạc rẻ tiền, ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ lên bề mặt nhẫn. Giọng anh ta thấp, đầy u uất:

“Lạc Lạc, tôi biết em không tin, nhưng tôi thật lòng mà. Tôi thật sự chỉ tin tưởng em…”

“Chưa từng có ai yêu tôi chân thành như em, tôi không muốn để mất em.”

Tôi khẽ cười mỉa, cúi đầu, buổi chiều đó hiện lên như một trò châm biếm.

“Thật lòng? Vì yêu tôi mà anh cố ý để tôi giao bữa ăn cho hai người sau khi làm tình? Tôi có nên cảm ơn anh không?”

“Chuyện của tôi và Thẩm Trúc tôi có thể giải thích! Chúng tôi chưa từng làm gì cả. Chỉ vì trước đây tôi lỡ lời đồng ý quen cô ấy thôi.”

“Hơn nữa tôi đã sớm muốn cắt đứt với cô ta rồi. Tôi nhận ra người tôi thực sự yêu là…”

“Không cần thiết phải bàn nữa.”

Tôi lạnh giọng cắt ngang, ánh mắt vô cảm.

Nước từ vòi trong nhà tắm vẫn nhỏ giọt xuống chiếc xô đặt sẵn, vòi nước cao ngang đầu gối đã rỉ nước suốt nhiều năm. Vì muốn tiết kiệm tiền nước, tôi luôn đặt xô để hứng.

Số tiền tiết kiệm được chỉ là vài đồng lẻ, mà tình yêu giả tạo lại được nói ra như một điều cao cả. Thật nực cười.

Khi sự dối trá bị vạch trần, bất kể tình cảm thật lòng hay không, giữa chúng tôi đã hình thành một ranh giới không thể vượt qua.

“Thật ra, Lâm Hàn Nghiêm, khi anh lợi dụng chuyện của em trai tôi để tiếp cận tôi, anh có nghĩ đến không? Một ngày nào đó, quả báo sẽ tìm đến anh.”

“Em đang nói gì vậy?”

Tôi không đáp, chỉ nhíu mày, mở cửa và ra hiệu cho anh ta đi.

Nhìn thấy sự quyết tuyệt trong mắt tôi, anh ta tỏ vẻ đau đớn. Sau đó, anh vội nhặt lại mấy món đồ trên sàn, nhét bừa vào túi rồi đứng lên.

“Đừng giả vờ bị trầm cảm nữa.”

“Vì những người như anh càng nhiều, căn bệnh này càng bị mang tiếng xấu. Người thực sự mắc bệnh lại càng khó được giúp đỡ.”

Những người như Giang Tề Lạc sẽ lại phải chịu thêm một gánh nặng nữa.

Sau một hồi im lặng, người đàn ông trước mặt tôi khẽ gật đầu.

Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Hàn Nghiêm lấy từ túi ra một túi sườn và củ sen. Anh đã nhìn thấy tin nhắn tôi gửi trước đó, nói sẽ nấu món canh yêu thích của anh.

“Có thể làm canh củ sen cho tôi lần cuối không?”

“Không, đầu bếp nhà anh làm sẽ ngon hơn.”

“Nhưng tôi chỉ thích canh em nấu.”

“Lạc Lạc, tại sao em không thể tin tôi một lần, cho tôi thêm một cơ hội?”

Giọng anh ta nghẹn ngào.

Tôi không ngờ Lâm Hàn Nghiêm, người từng cao ngạo như thái tử của Thanh Thành, lại mang dáng vẻ cầu xin như lúc này.

Nhưng dù lời anh nói là thật hay giả, tôi vẫn im lặng, không động lòng.

Hiểu được tôi đang từ chối, anh ta định nắm lấy tay tôi, nhưng rồi buông xuống.

Trước khi ra khỏi cửa, mắt anh đỏ hoe, ngoái đầu nhìn tôi:

“Em còn yêu tôi không?”

“Không còn.”

“Liệu em có thể yêu tôi lần nữa không?”

“Không thể.”

8

Sau khi Lâm Hàn Nghiêm rời đi, tôi bắt đầu thu dọn những đồ lặt vặt trong nhà.

Dự định tuần sau sẽ quay lại trường.

Dọn dẹp đến nửa đêm, tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, ánh mắt dừng lại ở một góc tủ quần áo, nơi có một chiếc hộp khóa chặt.

Đó là di vật của em trai tôi, Giang Tề Lạc.

Tôi và em là cặp song sinh. Sau khi bố mẹ ly hôn, họ đều có gia đình riêng.

Chúng tôi như một cái sai lầm khổng lồ của thời niên thiếu bốc đồng của họ, không ai muốn gánh trách nhiệm, cũng không ai muốn nhìn lại.

Vì vậy, từ trung học trở đi, tôi và Giang Tề Lạc chỉ có thể dựa vào nhau mà sống, bằng số tiền trợ cấp ít ỏi.

Nghĩ đến đây, lòng tôi chua xót khó tả, tay siết chặt một hộp trang sức.

Đó là món quà sinh nhật mà Giang Tề Lạc tặng tôi năm em ra đi – một sợi dây chuyền hình ngôi sao sáu cánh đính đầy đá nhỏ.

Khi tặng tôi, em cười rạng rỡ, còn tự tay đeo sợi dây lên cổ tôi.

“Chị ơi, đây là dây chuyền em tự kiếm tiền mua đó, chị thích không? Chị đeo vào đẹp hơn cả người mẫu luôn!”

“Dù cái này không đắt, nhưng sau này em sẽ cố gắng, để chị đeo tất cả những viên đá quý đẹp nhất trên thế giới!”

Ánh mắt của em khi đó thật chân thành. Tôi chạm nhẹ vào lúm đồng tiền bên má em, gật đầu đầy tự hào.

Giang Tề Lạc, chị tin em. Vậy nên chị vẫn luôn chờ đợi.

Phía dưới lớp bọt xốp trong hộp trang sức có thứ gì đó kêu lách cách khi tôi lắc nhẹ. Khi lấy ra, tôi phát hiện đó là một chiếc chìa khóa.

Lúc tặng tôi món quà này hai năm trước, em chưa để chìa khóa vào. Hẳn là sau này em đã bí mật giấu nó trong đó.

Nhìn chiếc chìa khóa, tôi do dự vài giây rồi ánh mắt lại hướng về chiếc hộp sơn đã tróc ở góc tủ.

Tiếng khóa mở vang lên.

Bên trong chỉ có bốn món đồ: một bức tranh sơn dầu vẽ hoa hướng dương khô héo, một album nhạc của ban nhạc mà em yêu thích nhất, một cuốn nhật ký, và một mảnh giấy ghi tài khoản và mật khẩu.

Tôi cầm cuốn nhật ký màu đen, đặt nó lên đầu gối, bắt đầu lật xem từ đầu.

Những trang đầu chỉ là những mẩu chuyện vụn vặt trong ngày thường, hoặc kể về việc ở trường có cô bạn nào đó lại tỏ tình với em.

Điều này cũng dễ hiểu.

Giang Tề Lạc có gương mặt thanh tú, làn da trắng, đôi mắt đào hoa đầy cảm xúc nhưng lại toát lên khí chất lạnh lùng, cao quý.

Hồi bé, tôi nhận giúp em không biết bao nhiêu thư tình và đồ ăn vặt.

Có lẽ do cùng trải qua tuổi thơ bị bỏ rơi, dù được nhiều người yêu thích, em vẫn luôn nhạy cảm và tinh tế, nên mới hình thành thói quen viết nhật ký.

Khi vào Đại học A, với chất giọng bẩm sinh tuyệt vời, Giang Tề Lạc nhanh chóng trở thành giọng ca chính của ban nhạc trường. Mỗi buổi diễn, bên dưới đều là tiếng hò reo của những cô gái mến mộ.

Tôi tiếp tục lật, đọc sâu hơn, những ký ức theo từng dòng chữ hiện về. Nhưng đến một trang, tay tôi khựng lại.

Tên của Thẩm Trúc bất ngờ xuất hiện trong nhật ký.

Và càng về sau, tên cô ta càng xuất hiện dày đặc.

9

Thực ra tôi đoán được rằng, sau khi quay lại trường, tôi sẽ không được yên.

Dù sao chuyện đánh Lâm Hàn Nghiêm, Thẩm Trúc chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Nhưng tôi không ngờ cô ta lại trả đũa nhanh đến thế.

Nhìn giường của mình chất đầy rác từ đồ ăn và hộp giao hàng, thậm chí bàn dưới giường cũng bị viết đầy những lời lăng mạ như “con điếm tiểu tam” bằng sơn đỏ, tôi cảm thấy căng thẳng.

Dù vậy, người bạn cùng ngành tên Dương Niệm đứng bên cạnh tôi lại lộ vẻ bối rối.

“Minh Lạc, mình đã cố ngăn mấy chị khóa trên, nhưng không được.”

“Họ nói cậu đã đụng vào người mà không nên đụng tới.”

Dương Niệm cầm giúp tôi những túi rác, giọng đầy áy náy.

Tôi mỉm cười trấn an cô ấy rồi tiếp tục thu dọn giường.

“Và này, Minh Lạc, cậu đã xem diễn đàn trường chưa? Trên đó nói cậu xen vào chuyện tình cảm của Thẩm Trúc với hot boy khoa Cơ Điện – Lâm Hàn Nghiêm.”

“Bây giờ bài viết đó đã có hơn trăm bình luận chửi bới. Mình đọc qua, thấy bằng chứng cũng… khá thuyết phục. Chuyện đó có thật không?”