Nhưng giờ đây, dù có biết Tô Mặc Tuyết đã giấu nhẹm cái chết của bố tôi, thì còn có ý nghĩa gì?

Cố Thần bước nhanh đến phòng bệnh của Tô Mặc Tuyết, đôi mày nhíu chặt, không lúc nào giãn ra.

Càng biết nhiều sự thật, càng hiểu rõ chân tướng, khoảng cách giữa anh ta và tôi lại càng xa thêm.

9.

Vừa đến cửa phòng bệnh của Tô Mặc Tuyết, Cố Thần đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc bên trong.

Đó là giọng của một y tá thường xuyên giao du với Tô Mặc Tuyết, đầy lo lắng và bồn chồn.

“Chị Mặc Tuyết, chính chị bảo tôi, chỉ cần bỏ thuốc ngủ vào cốc nước của An An thì chị sẽ đề bạt tôi làm y tá trưởng.”

“Giờ chị sắp bị sa thải rồi, lời chị nói còn giữ được không đây?”

Tô Mặc Tuyết không còn dáng vẻ ngây thơ thường ngày, lạnh lùng phản bác.

“Cô lo cái gì? Chẳng phải tại cô làm việc không ra hồn sao!”

“Nếu cô bỏ nhiều thuốc ngủ hơn, để đứa con hoang đó chết luôn, thì chẳng phải mọi chuyện đã xong rồi à?”

Cô ta hừ lạnh, tiếp tục nói.

“Cô cứ yên tâm, Cố Thần sẽ sớm trở thành viện trưởng thôi. Viện trưởng làm sao có thể bỏ một nhân tài như anh ta?”

“Đợi khi anh ta ly hôn với Lưu Tư Ninh, tôi chẳng phải sẽ trở thành phu nhân viện trưởng sao?”

“Đến lúc đó, tôi sẽ không quên phần thưởng của cô đâu.”

Nụ cười trên mặt Tô Mặc Tuyết chưa kịp phai, cánh cửa phòng đã bật mở.

Cố Thần đứng trước mặt cô ta, đôi mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn thẳng vào cô ta.

Tô Mặc Tuyết vô thức nở một nụ cười lấy lòng, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Cố Thần tát mạnh đến mức mặt lệch sang một bên.

“Là cô cố tình giấu tin bố Tư Ninh qua đời, dùng điện thoại của tôi để gửi tiền phúng điếu!”

“Là cô gửi email cho tôi, khiến tôi nghĩ rằng Tư Ninh ngoại tình, rồi hại cô ấy sảy thai!”

“Cũng là cô cố tình bày trò chơi trốn tìm, thực chất là muốn giết chết con trai tôi!”

Mỗi lời của anh ta như một nhát dao, làm sắc mặt Tô Mặc Tuyết ngày càng tái nhợt, cơn giận của Cố Thần càng lúc càng bùng lên.

Bị vạch trần, Tô Mặc Tuyết không còn giả vờ lấy lòng nữa, cô ta ôm mặt hét lên đầy phẫn nộ.

“Là tôi thì sao?”

“Tất cả những chuyện này, chẳng phải bắt nguồn từ việc chính anh không tin tưởng Tư Ninh sao?”

“Nếu anh tin cô ấy, làm sao tôi có thể dễ dàng chia rẽ hai người như vậy?!”

Nói xong, cô ta lao ra khỏi phòng bệnh, lớn tiếng kêu cứu.

“Cứu với! Bác sĩ Cố đánh người!”

Nhiều đồng nghiệp xung quanh tò mò quay lại nhìn, ánh mắt đổ dồn vào dấu bàn tay đỏ rực trên mặt Tô Mặc Tuyết.

Những đồng nghiệp thân thiết với cô ta lập tức lên tiếng chỉ trích Cố Thần.

“Bác sĩ Cố, dù có chuyện gì, anh cũng không được đánh phụ nữ chứ!”

“Đúng vậy, có gì thì không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”

Viện trưởng cũng nghe thấy tiếng ồn từ phòng bệnh, khuôn mặt nghiêm nghị bước tới.

Nhìn Tô Mặc Tuyết đang giả vờ đáng thương, ông quát lớn.

“Cô còn ở đây làm gì? Cô cố ý phá hoại gia đình người khác, còn bịa đặt chuyện ngoại tình.”

“Tôi không báo cảnh sát, chỉ sa thải cô, đã coi như cho cô chút thể diện cuối cùng.”

Các đồng nghiệp xung quanh nghe lời viện trưởng nói, ánh mắt nhìn Tô Mặc Tuyết lập tức thay đổi.

“Phá hoại gia đình người khác, bảo sao Lưu Tư Ninh lại rời đi đột ngột như vậy.”

“Không biết mọi người đã nghe qua chưa, trước khi đi, cô ấy còn để lại đơn ly hôn. Chắc chắn là có liên quan đến Tô Mặc Tuyết.”

Bị mọi người chỉ trích, Tô Mặc Tuyết không còn mặt mũi nào ở lại bệnh viện, cô ta dậm chân rồi bỏ chạy trong sự hổ thẹn.

Cố Thần chấp nhận sự thật mình bị sa thải mà không phản kháng gì.

10.

Thực ra, mãi sau này tôi mới biết rằng Cố Thần từng đến tìm tôi.

Khi quay lại thành phố này – quê hương thứ hai của mình, tôi không ngờ mình lại có thể thích nghi tốt đến vậy.

An An cũng rất nhanh đã hòa nhập với cuộc sống ở đây.

Nhờ sự giúp đỡ của thầy Trần, tôi và An An đã nhanh chóng có cuộc sống ổn định tại thành phố này.

Hôm đó là đêm Halloween.

An An đi theo một đàn anh của tôi ra ngoài đi xin kẹo.

Thời điểm ấy, vụ ly hôn giữa tôi và Cố Thần vừa kết thúc, tôi chính thức trở lại cuộc sống độc thân.

Sau khi bị sảy thai, sức khỏe của tôi suy giảm nhiều, nên không cùng bọn trẻ ra ngoài.

Giữa màn đêm, có người gõ cửa nhà tôi.

Là một người lạ trong bộ đồng phục y tế màu đỏ, trông đầy ma quái.

Tôi mỉm cười, lấy một nắm kẹo đặt vào tay anh ta.

Điều khiến tôi bất ngờ là tôi đã nhận lại một món quà – một phong bì.

Bên trong là một lá bùa bình an.

Tôi định đuổi theo, nhưng Cố Thần đã biến mất vào màn đêm.

Đó là lời hẹn thầm lặng giữa chúng tôi.

Nếu một ngày đi trên hai ngã rẽ, người nào sai sẽ phải gánh vác những gánh nặng, còn người kia chỉ cần sống thật bình an.

Cuộc đời còn dài, năm tháng vẫn cứ trôi qua.
End