“Hợp đồng lao động không có điều khoản làm việc ngoài văn phòng.”
Tôi dựa vào khung cửa, không nhận lấy.
“Mười lần tiền công theo giờ.” Giọng anh ta không mang một chút cảm xúc.
“Lịch trình bảo mật, cần ký thêm thỏa thuận bảo mật riêng, chi phí tính thêm.”
Tôi móc điện thoại ra: “Chuyển cọc trước, mười vạn.”
Ánh mắt Cố Diên trầm xuống. Hai trợ lý phía sau anh ta thì hít vào một hơi lạnh.
“Cô Tô, cô…”
Cố Diên giơ tay ngăn lại, lập tức chuyển khoản.
“Bây giờ, đi được chưa?”
Xe dừng lại dưới toà nhà trụ sở của Tập đoàn Cố thị.
Cố Diên đưa tôi vào phòng họp tầng cao nhất. Bên ngoài cửa kính sát trần là đường chân trời của cả thành phố.
Hai bên bàn họp dài là những gương mặt cao tầng đầy nghiêm túc.
“Ngồi xuống, nghe đi.”
Cố Diên ấn tôi ngồi vào chiếc ghế ở góc, giọng điệu không cho phản kháng: “Toàn bộ quá trình ngậm miệng. Chuyện không cần nói thì đừng mở mồm.”
Tình tiết này quen lắm, đưa thế thân đến công ty để chọc tức nữ chính chứ gì.
Đám người giàu các anh đúng là chán đến mức cứ tua đi tua lại cùng một cốt truyện.
Anh ta xoay người bước đến ghế chủ tọa, cuộc họp bắt đầu.
Trên màn hình chiếu hiện lên những số liệu tài chính phức tạp và dòng chữ “Dự án thâu tóm khu đất phía Đông thành phố”.
Đám lãnh đạo tranh luận ầm ĩ, trọng tâm là làm sao ép giá một công ty nhỏ tên Lâm thị, tiến hành thâu tóm với giá rẻ nhất.
Tôi buồn chán ngồi nghịch móng tay.
Cho đến khi một giám đốc tài chính đang báo cáo lướt nhanh qua một nhóm dữ liệu có liên kết bất thường.
Tôi giơ tay.
Cả phòng họp lập tức im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
3
Cố Diên nhíu mày: “Cô lại muốn làm gì?”
“Tấm slide lúc nãy, có thể quay lại không?”
Tôi chỉ lên màn hình: “Mối quan hệ khớp nối giữa dòng tiền quý ba và biến động tài sản cố định hình như có vấn đề.”
Sắc mặt giám đốc tài chính thoáng thay đổi: “Cô này, không hiểu thì đừng phát ngôn linh tinh…”
“Không hiểu?”
Tôi bật cười, đứng dậy bước lên trước màn hình, dùng bút laser chỉ vào dãy số:
“Ở đây, và ở đây nữa – phần tăng thêm này hoàn toàn không khớp với báo cáo công khai về các công trình đang xây dựng. Số tiền dư ra này, là đang rửa giúp ai vậy?”
Phòng họp rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Trán giám đốc tài chính bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Cố Diên đầy nghi hoặc, liên tục đảo qua lại giữa tôi và ông ta.
“Nói tiếp đi.”
“Tư vấn thương mại, tính phí theo phút.”
Tôi nhìn Cố Diên: “Bắt đầu tính từ bây giờ nhé?”
Cố Diên gần như nghiến răng: “Tính!”
Tôi lập tức mở miệng, nói với tốc độ nhanh như máy, chỉ đích danh ba điểm rò rỉ tài chính trọng yếu.
Mỗi điểm đều trực tiếp chỉ ra có người thừa cơ ăn chặn trong dự án.
“Phán đoán sơ bộ, số tiền dính líu không dưới con số này.”
Tôi giơ tay thành số “tám”.
Không phải tám vạn, mà là tám triệu.
Sắc mặt giám đốc tài chính tái mét như tro tàn.
Mặt Cố Diên tối sầm lại, phất tay với trợ lý: “Đưa Giám đốc Lý đi nghỉ ngơi, nhớ hỗ trợ ông ấy rà lại toàn bộ sổ sách cho kỹ.”
Chữ “hỗ trợ” được anh ta nhấn mạnh, ý tại ngôn ngoại.
Cuộc họp kết thúc, Cố Diên dẫn tôi về văn phòng của anh ta.
“Cô nhìn ra bằng cách nào?” Anh ta nhìn tôi như đang quan sát một sinh vật kỳ lạ.
“Cơ bản thôi.”
Tôi nhún vai, giọng không chút cảm xúc.
“Tiện thể nhắc luôn, tiền phí tư vấn vừa rồi – mười phút, tính theo mười lần lương giờ, tổng cộng tám vạn. Quét mã đi.”
Cố Diên không động đậy, mà còn tiến lên một bước, khí thế ép người.
“Cô thú vị hơn tôi nghĩ. Không phải chỉ là bình hoa di động.”
“Cảm ơn khen ngợi, lời khen không tính phí.”
Tôi lùi lại một bước giữ khoảng cách: “Nhưng lại gần quá thì có tính phí đấy.”
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy bật ra.
Lâm Vãn Vãn lao vào, thấy tôi thì sững người.
Phải mất một lúc cô ta mới phản ứng lại, nức nở hét lên:
“Anh Cố! Sao anh lại đưa cô ta đến công ty! Còn vì cô ta mà động đến Giám đốc Lý? Ông ấy là người của ba em đấy!”
Cố Diên lập tức lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách với tôi.
Anh ta dịu dàng nói: “Vãn Vãn, sao em lại đến đây?”

