Nghe nói đàn em của Bùi Đông Luật sắp chết rồi.

Ước nguyện duy nhất của cô ấy, là được tổ chức một đám cưới với Bùi Đông Luật.

Khoảnh khắc anh ấy gật đầu đồng ý,

Tôi lập tức báo cho hệ thống: “Giúp tôi thoát khỏi thế giới này đi.”

Bùi Đông Luật đã hai lần giục tôi ly hôn.

Cả hai lần, tôi đều không kịp đến cục dân chính.

Cho đến khi tôi nằm trên bàn phẫu thuật với tư cách là một bệnh nhân mắc bệnh nan y,

Anh – bác sĩ phẫu thuật chính – kinh hoàng và tuyệt vọng: “Sao lại là em?”

Điều khiến anh ta sụp đổ hơn nữa là,

Theo thiết lập của hệ thống, tôi sẽ chết dưới tay anh ta.

Khiến anh ta áy náy cả đời.

01

Bùi Đông Luật là bác sĩ ngoại khoa, được công nhận là “bàn tay vàng” của bệnh viện.

Anh rất bận.

Bận đến mức chỉ nhắn tin WeChat để báo tôi đi ly hôn.

“Lúc nào rảnh thì ly hôn một chuyến.”

“Nhiễm Hân tâm trạng bất ổn, cô ấy không chờ thêm được đâu.”

Tôi nhìn mâm cơm đã nguội ngắt trước mặt, bánh kem bên mép chảy nhão ra.

Giống như tình cảm của chúng tôi, từ thời còn mặc đồng phục học sinh đến áo cưới, mười năm trời, giờ sụp đổ trong chớp mắt.

Tôi gọi đến cuộc thứ tư anh mới bắt máy.

Giọng anh thờ ơ: “Có chuyện gì? Nãy giờ bận.”

Tôi theo bản năng muốn xin lỗi, tưởng anh đang làm phẫu thuật.

Dù sao, bác sĩ cũng phải có trách nhiệm với bệnh nhân.

Nhưng bên tai lại vang lên giọng nữ ngọt ngào: “Anh cởi đồ ra đi, mau lên~”

Máu tôi lập tức dồn lên đầu: “Bùi Đông Luật, chúng ta vẫn chưa ly hôn mà?”

Anh bình thản giải thích:

“Em hiểu lầm rồi, là đang tắm cho chó của Nhiễm Hân.”

Tôi nhắm mắt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt.

“Bùi Đông Luật, nếu ly hôn rồi, em sẽ biến mất.”

Đây là thiết lập ban đầu của hệ thống, không ai có thể thay đổi.

Anh không đáp, đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân.

Chắc là đang đổi chỗ để nghe điện thoại.

Giọng anh trầm xuống:

“Dụ Hữu Thanh, anh đã giải thích nhiều lần rồi, chỉ là một nghi thức thôi.”

“Sau khi hoàn thành ước nguyện của cô ấy, chúng ta sẽ tái hôn.”

“Sao em cứ lấy chuyện biến mất ra ép anh vậy?”

Mỗi lần gọi cả họ tên tôi là khi anh đang giận.

Thấy tôi không đáp, hơi thở của Bùi Đông Luật dồn dập hơn.

Vì anh từng nói, điều khiến anh khó chịu nhất là tôi im lặng không phản hồi.

“Dụ Hữu Thanh, em lý trí chút đi.”

Tôi cười lạnh: “Anh nửa đêm ở nhà Lý Nhiễm Hân, rồi nói chuyện lý trí với em, không thấy nực cười à?”

Dù sao, trên giấy tờ pháp lý, anh vẫn là chồng tôi.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài rất dài.

Sau đó, từng chữ lạnh nhạt như lưỡi dao cứa vào tim tôi:

“Dụ Hữu Thanh, sáng thứ Sáu, ly hôn đi.”

02

Tôi múc một thìa kem bỏ vào miệng, vị đắng lan ra trên đầu lưỡi.

Buồn cười thật, anh nhớ đi tắm chó với Lý Nhiễm Hân, lại quên hôm nay là sinh nhật tôi.

Chắc vì lòng đã không còn ở đây, nên trí nhớ cũng dần rời đi.

“Hệ thống, mày biết hát bài chúc mừng sinh nhật không?”

“Không biết. Tôi chỉ biết hát nhạc… tang.”

Tôi bật cười: “Vậy khỏi cần. Để dành lúc tôi chết rồi hãy hát.”

“Giúp tôi thoát khỏi thế giới này đi.”

Rời khỏi nơi đây, tôi sẽ được quay lại thế giới ban đầu.

Dù thân thể tôi không khỏe mạnh,

Nhưng có gia đình và bạn bè yêu thương tôi.

Tôi nhớ món bánh cuốn dưới tầng nhà, nhớ canh bò trong chợ cũ đầu phố.

Và cả cháo nóng trong nồi đất mẹ nấu nữa.

Còn ở đây, chỉ có phần cháo tôi nấu cho Bùi Đông Luật.

Vì anh là bác sĩ.

Đôi tay đối với bệnh nhân – với anh – rất quan trọng.

Nhưng khi tôi thấy bài đăng của Lý Nhiễm Hân trên mạng xã hội, tôi hoàn toàn sụp đổ.

Đôi tay tôi luôn cố giữ gìn cho anh – thon dài, gân guốc – giờ lại kiên nhẫn bóc từng con tôm cho cô ấy.

Chú thích trong bài đăng là: “Bàn tay vàng chỉ bóc tôm cho mình em.”

Khiến tất cả sự hy sinh của tôi… trở thành một trò cười.

“Hệ thống, không cố gắng thêm chút nào nữa à?”

“Không.” Tim đã chết rồi.

Khoảnh khắc anh quyết định ly hôn, nhiệm vụ chinh phục đã thất bại từ trước.

Chỉ là chết sớm hay muộn, chi bằng giải thoát sớm một chút.

Hệ thống thở dài: “Tự ngắt kết nối sẽ hơi đau đớn.”

“Tin tốt là, cô có thể chọn cách chết.”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Rồi khẽ cười:

“Bùi Đông Luật chưa bao giờ tin tôi sẽ biến mất.”

“Vậy thì… chết dưới tay ‘bàn tay vàng’ của anh ấy đi.”

Tôi đoán, đến lúc đó, nét mặt anh chắc sẽ thú vị lắm.

03

Sáng thứ Sáu, tôi không đến cục dân chính như đã hẹn.

Quá trình thoát ly đã bắt đầu.

Cơ thể tôi nhanh chóng xuất hiện triệu chứng suy kiệt, sức đề kháng giảm cực thấp.

Tôi sốt.

Môi khô đến mức bong tróc từng mảng.

Tôi theo bản năng gọi, “A Luật, nước…”

Trước kia, chỉ cần anh ở nhà, tôi luôn được uống nước với nhiệt độ vừa vặn.

Tôi thích, cũng quen việc anh nuông chiều tôi từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.

Nhưng vừa mở mắt ra, tôi mới nhớ ra — anh đã chuyển ra ngoài từ lâu rồi.

Vào ngày anh đồng ý kết hôn với Lý Nhiễm Hân.

“Cô ấy là con gái của sư mẫu, nể mặt sư mẫu, anh cũng phải chăm sóc cô ấy.”

“Cô ấy sắp chết rồi, chỉ là một nghi thức đám cưới thôi, em rộng lượng chút đi.”

Hôm đó, tôi ngây người nhìn anh.

“Nếu chỉ là nghi thức, sao còn phải làm giấy ly hôn?”

Anh cụp mắt xuống, gương mặt trắng trẻo tuấn tú phủ một lớp sương lạnh.

“Chẳng lẽ để cô ấy làm người thứ ba à?”

Đúng vậy, chúng tôi chưa ly hôn hợp pháp, vậy cô ta chẳng phải là người thứ ba sao?

Thì ra, anh diễn đến cùng thật đấy.

Tôi thản nhiên nhìn anh.

“Bùi Đông Luật, nếu ly hôn rồi, em sẽ không bao giờ tái hôn với anh nữa.”

Anh sững người một giây, ném luôn vali hành lý trong tay xuống.

Nắm chặt lấy cánh tay tôi.

“Em nói gì cơ?”

“Em không ở bên anh, thì muốn ở bên ai?”

“Chính em từng nói, ở thế giới này em là trẻ mồ côi, ngoài anh ra không còn ai là người thân.”

Có lẽ do anh bóp đau tôi.

Nước mắt tôi không kiềm được mà chực trào nơi khóe mắt.

Tôi siết chặt tay, đấm vào người anh, “Buông ra! Đồ khốn! Là anh trước tiên không cần em nữa mà!”

Anh lại ôm chặt tôi vào lòng.

Nước mắt tôi thấm ướt cổ áo sơ mi trắng của anh.

“Thanh Thanh đừng khóc mà, em khóc là anh đau lòng.”

“Sao anh có thể không cần em được chứ?”