Chính tôi là người phát hiện và sửa lại vào phút chót, lại còn nhẹ nhàng dạy cô ấy một chút về kỹ năng dịch hợp đồng.
Lúc đó, cô ấy cảm động suýt khóc.
Tôi đồng ý kết bạn.
Ngay sau đó, cô ấy gửi tin nhắn tới — là một đoạn ghi âm.
Giọng cô ấy rất thấp, mang theo tiếng nức nở:
“Chị Dao… xin lỗi… em… em đã thấy những việc mà Lưu tổng làm… em không biết có nên nói cho chị không…”
Tôi khựng người lại.
“Đừng sợ, Tiểu Khê, cứ từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi nhắn lại bằng văn bản, nhẹ nhàng trấn an cô bé.
Dưới sự khích lệ của tôi, cô ấy đứt quãng kể ra một sự thật kinh hoàng.
Hóa ra, để đuổi tôi đi và nhét đứa cháu vô dụng vào, Lưu Vệ Minh đã ngụy tạo toàn bộ bản đánh giá hiệu suất của tôi.
Hắn chỉ đạo HR cố tình chọn ra một vài lỗi nhỏ nhặt không đáng kể trong hồ sơ làm việc của tôi, sau đó phóng đại đến cực điểm, viết thành một báo cáo về “sai sót nghiêm trọng trong công việc”, làm cơ sở pháp lý cho quyết định sa thải.
Lâm Tiểu Khê do từng mắc lỗi nên bị phạt sắp xếp và lưu trữ các tài liệu cũ, tình cờ phát hiện bản nháp báo cáo này trong thư mục thùng rác của HR.
Nhưng đó vẫn chưa phải là đòn chí mạng nhất.
Điều nghiêm trọng hơn là Tiểu Khê còn phát hiện một tờ hóa đơn ăn uống giữa Lưu Vệ Minh và một giám đốc bên nhà cung cấp thiết bị, khi giúp hắn sắp xếp các chứng từ thanh toán.
Thấy kỳ lạ, cô bé liền giữ tâm trạng cảnh giác.
Sau đó, tình cờ cô nhìn thấy các email trao đổi giữa Lưu Vệ Minh và nhà cung cấp.
Trong thư, Lưu Vệ Minh lộ liễu ám chỉ, chỉ cần cháu trai hắn – người mới tốt nghiệp – có thể “thuận lợi” tham gia vào nhóm dự án với tư cách phiên dịch, thì hợp đồng thiết bị trị giá hàng chục triệu trong tương lai “sẽ dễ bàn hơn rất nhiều”.
Thậm chí, hắn còn nói đến “thành ý hợp tác”, và một con số rõ ràng: “6%”.
Hoa hồng!
Hắn không chỉ là kẻ thích tranh công và dùng người nhà,
mục tiêu thật sự là dùng dự án trị giá hàng tỷ này để kiếm chác khoản hồi lộc khổng lồ!
Nghe đến đây, tôi toát mồ hôi lạnh dọc sống lưng.
Đây không còn là đấu đá chốn công sở.
Đây là hối lộ thương mại – là phạm pháp!
“Chị Dao… em… em sợ lắm, nếu Lưu tổng biết em…”
Giọng nói trong đoạn ghi âm của Tiểu Khê run rẩy đầy sợ hãi.
Tôi lập tức trả lời:
“Tiểu Khê, em đừng làm gì cả. Cũng đừng để bất kỳ ai biết em đã liên lạc với chị. Nghe chị nói, em có cách nào chuyển tiếp các email đó đến một địa chỉ mail an toàn không? Ẩn danh thôi.”
Tôi gửi cho cô bé một địa chỉ email đã được mã hóa ở nước ngoài.
“Chị hứa với em, chị sẽ bảo vệ em. Những bằng chứng đó, không chỉ để giúp chị, mà là để ngăn chặn những kẻ như hắn hủy hoại thêm bao nhiêu người vô tội khác nữa.”
Bên kia, Tiểu Khê im lặng rất lâu.
Tôi có thể cảm nhận được sự giằng xé và sợ hãi của cô ấy.
Cuối cùng, bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng mang theo quyết tâm, cô nói:
“Được… chị Dao, em tin chị. Tối nay em sẽ tìm cách gửi cho chị.”
Cúp máy, tôi nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh như băng.
Lưu Vệ Minh – điều sai lầm lớn nhất của anh, là dám đặt tay lên ranh giới đỏ của tội phạm thương mại.
Lần này, không ai có thể cứu được anh.
Hai tiếng sau, tôi nhận được một email ẩn danh gửi đến hộp thư bảo mật của mình.
Bên trong là toàn bộ bằng chứng:
• Bản ghi âm Lưu Vệ Minh đe dọa tôi,
• Ảnh chụp các tin đồn bôi nhọ trong ngành,
• Email hắn chỉ đạo HR giả mạo đánh giá hiệu suất,
• Và chuỗi thư điện tử giao dịch mờ ám giữa hắn và bên cung cấp thiết bị.
Mỗi một điểm đều xác thực, đầy đủ, có liên kết logic.
Đây không còn là bằng chứng cho một vụ tranh chấp nội bộ nữa.
Đây là bản án tử hình cho toàn bộ sự nghiệp của Lưu Vệ Minh.
08
Tôi dành cả đêm để sắp xếp toàn bộ bằng chứng đó – ghi âm, ảnh chụp màn hình, email giả mạo, và thư điện tử trao đổi về tiền hoa hồng – thành một bản báo cáo hoàn chỉnh.
Một bản tiếng Trung. Một bản tiếng Anh.
Từng phần có trình tự rõ ràng, chứng cứ sắc bén, không thể chối cãi.
Sau đó, với tư cách là “Cố vấn độc lập về rủi ro dự án”, tôi đồng thời gửi báo cáo này tới cả bên Mỹ và Hoa Dịch Thông, yêu cầu tổ chức một cuộc họp khẩn cấp cấp cao nhất để đánh giá rủi ro của dự án.
Thành phần tham dự – tôi nêu rõ tên – phải bao gồm CEO bên Mỹ, ông Peterson, và CEO Hoa Dịch Thông – Vương Hưng Quốc.
Thời gian: 10 giờ sáng hôm sau.
Vương Hưng Quốc không thể từ chối.
Hiện giờ, thứ duy nhất hắn còn có thể bấu víu, là giữ được dự án này.
10 giờ sáng hôm sau, cuộc họp video bắt đầu đúng giờ.
Trên màn hình, là dàn lãnh đạo cấp cao nhất của cả hai bên Trung – Mỹ.
Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Vương Hưng Quốc mặt mày xám ngoét, cố gắng tỏ ra tỉnh táo.
Peterson giữ vẻ bình thản, không để lộ cảm xúc.
Cuộc họp bắt đầu, tôi theo đúng trình tự, báo cáo một vài rủi ro tiềm ẩn trong quy trình dự án, đưa ra các đề xuất tối ưu hóa.
Mọi thứ đều chuyên nghiệp, đúng mực.

