Tên tôi, Giang Dao, dần trở thành biểu tượng huyền thoại trong giới.

Nó đại diện cho: Sự chính xác. Trí tuệ. Và giá trị giao tiếp không thể thay thế.

Ngoài công việc, tôi dùng khoản lương triệu đô đầu tiên, liên kết với ông Peterson và vài người trong giới để thành lập một quỹ phi lợi nhuận chuyên đào tạo tài năng trẻ ngành phiên dịch.

Tôi mong rằng – sẽ có thêm nhiều người trẻ, không còn phải trải qua những ngày tháng tủi nhục và bất lực như tôi từng trải, và ngay từ đầu đã biết dùng chuyên môn để bảo vệ phẩm giá của chính mình.

Một năm sau.

Tôi được mời làm diễn giả chính trẻ tuổi nhất tại hội nghị ngành phiên dịch có quy mô lớn nhất châu Á, tổ chức ở Thượng Hải.

Chủ đề bài diễn thuyết của tôi là:

“Giá trị và phẩm giá của chủ nghĩa chuyên nghiệp.”

Tôi đứng giữa sân khấu, nơi ánh đèn rọi sáng nhất.

Sau lưng là màn hình LED khổng lồ.

Không cầm bản thảo.

Tôi chỉ lặng lẽ chia sẻ câu chuyện của mình – những gì tôi đã trải qua, và những điều tôi lĩnh ngộ được.

“Phẩm giá không phải thứ người khác ban cho. Nó là thứ ta dùng năng lực chuyên môn của mình – từng từ, từng câu, từng hơi thở – để giành lấy.”

“Khi giá trị của bạn trở nên không thể thay thế – bạn sẽ có quyền định nghĩa luật chơi.”

Đến đây, ánh mắt tôi vô tình lướt qua hàng ghế phía sau khán phòng –

Tôi thấy vài gương mặt vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

Là đoàn đại diện của Hoa Dịch Thông.

Ngồi ghế đầu, chính là Vương Hưng Quốc.

Công ty của ông ta, sau sự cố năm đó, suy kiệt nghiêm trọng – cổ phiếu rớt giá, nhân sự cốt cán lần lượt ra đi.

Từ một công ty top đầu, giờ chỉ là một doanh nghiệp hạng hai đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Ông ta ngồi đó – toàn thân tiều tụy, lặng lẽ, ánh mắt nhìn tôi phức tạp như một bảng màu đổ nát.

Có hối hận, có ghen tị, có đố kỵ – nhưng rõ ràng nhất, vẫn là một nỗi bất lực sâu không đáy.

Bên cạnh ông ta, còn có vài người từng là đồng nghiệp cũ của tôi.

Họ đang nhìn tôi – người đang tỏa sáng dưới ánh đèn – bằng ánh mắt gần như ngưỡng vọng.

Khoảnh khắc đó – tôi không thấy vui sướng vì trả được thù, cũng không có sự kiêu hãnh nào trong lòng.

Chỉ có một cảm giác – bình thản và nhẹ nhõm.

Tôi biết, mình không chỉ thắng được trận chiến năm xưa.

Mà quan trọng hơn – tôi đã giành được sự tôn trọng của cả một ngành nghề.

Khi tôi cúi đầu kết thúc bài diễn thuyết, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, kéo dài không dứt.

12

Kết thúc hội nghị, tôi trở về khách sạn.

Điện thoại tràn ngập tin nhắn chúc mừng.

Một tin nhắn trong số đó, đến từ ông Peterson.

“An amazing speech, CCO. You are the dignity itself.”

(“Một bài diễn thuyết tuyệt vời, Giám đốc Giao tiếp. Cô chính là hiện thân của phẩm giá.”)

Tôi khẽ mỉm cười, đang định nhắn lại lời cảm ơn.

Tin nhắn thứ hai của ông ấy đã đến:

“Get ready. Come to the headquarters in New York next week. We have a new plan to launch, codenamed ‘Pangu’.”

(“Chuẩn bị đi. Tuần sau đến trụ sở chính tại New York. Chúng ta sắp khởi động một dự án mới, tên mã là ‘Bàn Cổ’.”)

Cuối cùng, ông ấy viết thêm một câu:

“It needs you.”

(“Nó cần cô.”)

“Bàn Cổ”…

Chỉ cần đọc mấy chữ đó, tôi đã cảm nhận được –

một kế hoạch vĩ đại hơn bất kỳ dự án nào trước đó,

thách thức hơn, sâu xa hơn,

thậm chí – có thể thay đổi cục diện công nghệ toàn cầu –

đang chờ đợi tôi.

Tôi bước tới cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt nhìn ra ánh đèn rực rỡ của Thượng Hải.

Sông Hoàng Phố như một dải lụa vàng, uốn lượn cắt ngang thành phố.

Muôn ánh đèn nhà – sáng như ngân hà.

Tôi nhớ lại mình – ngày đó – trong căn phòng cách âm nhỏ,

nhận cú điện thoại sa thải,

bàng hoàng, choáng váng,

nhưng vẫn cố giữ mình không gục ngã.

Tôi cười.

Chính những ngày tháng tăm tối nhất, đã tạo nên tôi của hôm nay.

Tôi cầm điện thoại, trả lời ông Peterson:

“It’s my honor. Looking forward to it.”

(“Đó là vinh dự của tôi. Rất mong chờ.”)

Tôi hít một hơi thật sâu.

Cơn gió đêm lướt qua khe cửa, khẽ lùa vào má.

Phía trước là những thử thách chưa biết.

Là thế giới rộng lớn hơn.

Là bầu trời đầy sao, đang chờ tôi vươn tới.

HẾT