7

Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc.

Phó Hoài Dã đã bế tôi lên, đặt vào ghế sau chiếc Rolls-Royce.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh, ra lệnh cho tài xế: “Về nhà.”

Tôi nhìn anh ta, hỏi: “Vừa nãy anh có chút bất thường, là do trong rượu có vấn đề sao?”

Anh ta kéo lỏng cà vạt, đôi mắt lạnh lẽo giờ đã nhuốm một chút sắc đỏ: “Lúc tôi từ phòng hóa trang bước ra, đã thấy Tô Ngạn Trạch bỏ một gói bột vào ly rượu.”

Không ngờ anh ta lại giở trò hèn hạ như vậy.

May mà Phó Hoài Dã kịp thời xuất hiện.

Tôi đưa mu bàn tay chạm lên trán anh ta.

Nóng ran.

Anh ta gỡ bỏ một nút áo sơ mi.

Hệ thống: 【Ký chủ, anh ta đang sốt, mau giúp anh ta hạ nhiệt!】

Tôi đâu phải miếng dán hạ sốt chứ?

Phó Hoài Dã lại tiếp tục cởi thêm một nút áo.

Ánh mắt tôi theo chuyển động nơi yết hầu của anh ta mà trượt xuống…

Thân hình này, đúng là trí mạng.

Đường nét góc cạnh hoàn hảo, khuôn mặt cũng hoàn toàn trúng gu thẩm mỹ của tôi.

Môi anh ta tựa như một đóa hồng kiêu sa, mê hoặc lòng người.

Tôi nghi ngờ anh ta đang cố ý dụ dỗ tôi.

Tôi cầm một chai nước khoáng đưa cho anh ta.

Anh ta uống hơn nửa chai, nhưng trông vẫn rất khát.

Hệ thống: 【Ký chủ, làm “miếng dán hạ sốt” của anh ta đi! Vừa giúp anh ta hồi phục, vừa nhận được phần thưởng, đôi bên cùng có lợi, tội gì không làm?】

Anh ta phát sốt là vì đã giúp tôi cản rượu.

Tôi đương nhiên nên chăm sóc anh ta.

Tôi ghé sát bên tai anh ta, giọng trầm xuống: “Khó chịu lắm sao? Có cần tôi giúp không?”

Anh ta không nói gì, chỉ trực tiếp bế tôi lên đùi, kéo tấm chắn trong xe lên.

Chiếc Rolls-Royce lao vun vút về biệt thự trên sườn núi.

Tài xế vặn to âm nhạc.

Gió cuốn theo âm thanh rì rào của cánh rừng đêm.

Thuốc quá mạnh, tôi làm “miếng dán hạ sốt” suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, hệ thống phát thanh:

【Vết thương cũ hồi phục 10%…】

Sau đó là một chuỗi phần thưởng:

【Thưởng làn da trắng thêm một tông, đã kích hoạt.】

【Thưởng nhan sắc +10, đã kích hoạt.】

【Thưởng độ dẻo dai của cơ thể +20, đã kích hoạt.】

【Thưởng độ nhạy cảm cơ thể +30, đã kích hoạt.】

Buổi sáng, khi tôi thay đồ trong phòng thay đồ, tôi hỏi hệ thống:

“Độ dẻo dai cơ thể +20 có tác dụng gì?”

Hệ thống: 【Khi tập yoga, cô có thể thực hiện nhiều động tác khó hơn!】

Tôi: “Thế còn độ nhạy cảm cơ thể +30?”

Hệ thống: 【Hí hí hí, đoán xem?】

Mệt.

Không đoán.

Tôi thay một chiếc váy liền thân, nhưng khóa kéo sau lưng lại không với tới được.

Phó Hoài Dã từ phòng tắm bước ra, giúp tôi kéo khóa lên.

Anh ta vòng tay ôm eo tôi, đặt một nụ hôn buổi sáng lên môi tôi.

Chỉ một nụ hôn thôi, mà chân tôi đã mềm nhũn.

Khoan đã…

Tôi dường như đã hiểu công dụng của phần thưởng “độ nhạy cảm +30” rồi.

Giống như toàn bộ cảm giác trên cơ thể được kích hoạt, mọi thứ trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Hệ thống này đúng là không đứng đắn chút nào.

8

Chớp mắt, một tháng trôi qua.

Hôm nay, tôi đến sàn đấu tìm Phó Hoài Dã, lại tình cờ gặp Tô Ngạn Trạch.

Sau buổi tiệc lần trước, tôi đã chặn liên lạc của anh ta.

Dạo này cũng không có bất cứ liên hệ nào.

Tô Ngạn Trạch nhìn thấy tôi và Phó Hoài Dã đứng cạnh nhau, lập tức tức giận ra mặt.

Anh ta lạnh lùng nhìn Phó Hoài Dã, nghiến răng nói: “Mục Sương, hóa ra em từ chối anh là vì hắn ta?”

Tôi không phủ nhận mối quan hệ giữa mình và Phó Hoài Dã:

“Tôi yêu ai là quyền của tôi. Còn nữa, Tô Ngạn Trạch, chuyện anh bỏ thuốc vào rượu tôi hôm trước, tôi vẫn chưa tính sổ với anh đấy.”

“Bỏ thuốc gì chứ? Em bị hắn ta lừa rồi!” Tô Ngạn Trạch giả vờ vô tội.

Hệ thống châm chọc: 【Đúng là loại đàn ông hai mặt, tự tay bỏ thuốc còn chối bay chối biến. Ký chủ, đừng tin hắn ta lươn lẹo!】

Tôi đâu có ngu mà tin lời anh ta.

Vừa ăn cướp vừa la làng.

Đêm đó, Phó Hoài Dã có trúng thuốc hay không, tôi là người rõ nhất.

Cơ thể anh ta lúc sốt 39,5 độ, tôi đã tận tay kiểm chứng rồi.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Tô Ngạn Trạch lập tức đanh lại, giận dữ quát:

“Không phải em đã… với hắn ta rồi đấy chứ?”

Rồi anh ta quay sang gào lên với Phó Hoài Dã:

“Phó Hoài Dã, đồ khốn kiếp! Dám cướp phụ nữ của tao à?”

Dứt lời, anh ta xông lên định đấm Phó Hoài Dã.

Nhưng chưa kịp chạm đến người, đã bị Phó Hoài Dã dễ dàng quật ngã xuống đất.

Tô Ngạn Trạch lồm cồm bò dậy, không cam lòng, tiếp tục lao đến.

Nhưng với trình độ của anh ta, căn bản không thể đến gần Phó Hoài Dã, chỉ có thể ăn đòn.

Phó Hoài Dã ra tay rất nặng, đánh đến mức mặt mũi anh ta bầm dập, không còn hình tượng công tử phong độ như trước.

Trước khi bỏ đi, anh ta nghiến răng nghiến lợi để lại lời đe dọa:

“Phó, mày chưa điều tra rõ gia thế của tao đúng không? Cứ chờ đấy!”

Từ giờ, xem như hai người chính thức kết thù.

Chỉ còn ba tháng nữa là đến giải đấu Võ Vương Thế Giới.

Tôi tận dụng mọi thời gian rảnh để giúp Phó Hoài Dã điều trị vết thương cũ.

Trước khi giải đấu bắt đầu, vết thương của anh ta đã hồi phục được 90%.

Không ngoài dự đoán, anh ta liên tục thắng trận, tiến thẳng vào chung kết.

Trận chung kết sẽ là cuộc đối đầu giữa anh ta và Karen – nhà vô địch bốn lần liên tiếp.

Danh tiếng của Karen rất lớn.

Đa số người hâm mộ đều dốc hết tiền để đặt cược anh ta sẽ giành chức vô địch lần thứ năm.

Nhưng tôi lại làm ngược lại.

Tôi rút một triệu tệ, đặt cược vào chiến thắng của Phó Hoài Dã.

Nếu thắng, tỷ lệ cược sẽ là 1 ăn 3.

Sau khi đặt xong, tôi hỏi hệ thống: “Phó Hoài Dã lần này có chắc thắng không?”

Hệ thống: 【Giờ vết thương của anh ta đã hồi phục 90%, theo lý thuyết mà nói, thắng là chuyện chắc chắn. Nhưng… có thể sẽ có biến cố xảy ra.】

Tôi nheo mắt: “Biến cố gì?”

Hệ thống: 【Thiên cơ bất khả lộ.】

Ngay lúc quan trọng nhất, hệ thống lại úp úp mở mở.

Sau đó, hệ thống lập tức đổi giọng:

【Nhưng mà, nếu vết thương của anh ta hồi phục đến 100%, thì khả năng chống lại bất trắc sẽ cao hơn nhiều.】

Mặt tôi hơi nóng lên: “Chỉ còn ba ngày nữa là đến trận chung kết, mà võ sĩ trước trận đấu không phải đều cấm dục sao?”

Hệ thống: 【Lý thuyết là vậy, nhưng cô đừng quên, cuốn sách này không phải loại nghiêm túc đâu, mọi quy tắc đều không thể áp dụng theo logic bình thường. Hí hí hí.】

【Hơn nữa, nếu anh ta hồi phục 100%, hệ thống cũng sẽ tặng thưởng đặc biệt: khả năng hồi phục +99!】

Mắt tôi sáng rực.

Tôi đã từng nhận được phần thưởng này.

Dù tối hôm trước có mệt đến kiệt quệ, sáng hôm sau vẫn tỉnh táo khỏe mạnh như thường.

Nếu anh ta cũng nhận được phần thưởng này, thì sáng hôm sau sẽ không hề có dấu hiệu kiệt sức nào, có thể bước vào trận chung kết với trạng thái tốt nhất.

Vì thay đổi vận mệnh chết yểu của mình…

Chơi tới luôn!

9

Ba ngày tiếp theo.

Ban ngày, Phó Hoài Dã tập luyện không ngừng nghỉ.

Ban đêm, anh ta bị tôi quấn lấy tăng ca liên tục.

Tôi như một con mèo hoang, bám riết lấy anh ta.

Anh ta vừa ra sức cống hiến vừa hỏi: “Sao dạo này em dính người thế?”

Khụ khụ, anh ta không nghi ngờ tôi là gián điệp của phe đối thủ đấy chứ?

Thề với trời đất, tôi thực sự không phải!

Tôi đang giúp anh ta trị thương cơ mà.

“Anh không thích à? Vậy tôi đi tìm người khác nhé?”

“Thích.” Anh ta bá đạo ôm tôi chặt vào lòng. “Không được tìm người khác.”

“Trận đấu lần này phải đánh thật tốt, thắng rồi tôi sẽ thưởng.”

“Nếu thua thì sao?”

Nếu anh ta thua, thì tôi cũng toang luôn.

Tôi nghiêm túc động viên: “Chỉ được thắng, không được thua.”

Phó Hoài Dã cho tôi một liều thuốc an tâm: “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không thua.”

Ba ngày sau, hệ thống phát thanh:

【Vết thương cũ hồi phục 100%…】

Phó Hoài Dã nhận được phần thưởng “khả năng hồi phục cơ thể +99”.

Anh ta bước vào trận chung kết với trạng thái hoàn toàn mới.

Trận chung kết Võ Vương Thế Giới.

Tôi ngồi ở khu vực VIP, theo dõi trận đấu.

Trận chung kết có tổng cộng chín hiệp, ai đạt năm điểm trước sẽ giành chiến thắng.

Vừa vào trận, Karen đã thể hiện sức mạnh vô đối.

Anh ta là võ vương bốn lần liên tiếp, thực lực không thể xem thường.

Anh ta thắng hai hiệp đầu tiên.

Cả khán đài bùng nổ, dường như chức vô địch thứ năm đã là chuyện chắc chắn.

Tôi siết chặt tay, thầm lo lắng cho Phó Hoài Dã.

Lúc này, Tô Ngạn Trạch ngồi xuống cạnh tôi, giọng điệu đầy tự tin:

“Phó Hoài Dã chắc chắn thua rồi, Mục Sương, em có muốn cân nhắc chia tay hắn ta, rồi đến bên anh không?”

“Mới chỉ hai hiệp thôi, anh vội gì?” Tôi tỏ ra bình thản. “Dù anh ấy có thua, cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi ở bên anh ấy.”

Lời tôi khiến Tô Ngạn Trạch bị chọc giận, anh ta cười lạnh:

“Vậy nếu hắn ta bị đánh tàn phế, em còn muốn ở bên hắn không?”

Tôi đáp trả ngay lập tức: “Xem ra anh sắp phải thất vọng rồi.”

Tô Ngạn Trạch cười nham hiểm, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Em chẳng phải chỉ nhắm vào thân thể của hắn ta sao?”

“Để xem, nếu hắn thành phế nhân, hắn còn có thể làm vui lòng em thế nào.”