Tôi khéo léo chuyển hướng:
“Chỉ là… anh cũng biết chuyện cũ của nó, nợ nần chồng chất mấy năm, tuy giờ đã trả hết nhưng điểm tín dụng xấu nên không vay được.
Ba mẹ em muốn mua nhà đứng tên em, còn nhà thì để nó ở.”
Chu Hạo lập tức phản đối:
“Không được! Nhà mình bây giờ vốn đã nhỏ, sau này có khi còn phải đổi nhà.
Nếu em dùng suất mua nhà vào lúc này, thì sau này bọn mình sẽ phải chịu lãi suất cao hơn.”
Tôi mỉm cười ranh mãnh:
“Anh nghe em nói hết đã.
Căn nhà mà em trai em định mua là nhà gần trường tiểu học trọng điểm của thành phố.
Trường đó tốt hơn hẳn khu mình đang ở.
Dù nhà đứng tên em, em trai em ở, nhưng sau này mình vẫn có thể dùng suất học của nhà đó cho Bối Bối mà!”
Vừa nghe đến “nhà gần trường điểm”, mắt Chu Hạo lập tức sáng lên.
Tôi tiếp tục đẩy cao lợi thế:
“Ba mẹ em hiện có hơn sáu trăm nghìn, nhưng gửi tiết kiệm có kỳ hạn, phải hơn một tháng nữa mới rút được.
Trong khi nhà kia thì còn đúng một căn diện tích phù hợp. Họ không chờ được một tháng nữa.”
“Mẹ em bảo, trước mắt mình cho vay sáu trăm nghìn mua nhà, tháng sau khi rút được tiền lãi thì sẽ trả lại bảy trăm nghìn.
Lúc đó mình dùng tiền này đầu tư vào công ty anh cũng chưa muộn.
Dù gì bây giờ công ty cũng chưa có mấy hoạt động, đâu cần gấp đến mức đó?”
Nghe đến đoạn không những được trả lại tiền, mà còn thêm hẳn một trăm nghìn, cuối cùng Chu Hạo cũng mềm lòng.
“Vậy thì được, nhưng tháng sau phải trả đúng hạn.”
“Đương nhiên rồi. Có điều… còn một việc nữa.”
Chu Hạo nhíu mày nghi ngờ:
“Còn gì nữa?”
“Nhà này là tiền của ba mẹ em bỏ ra, nếu mua trong thời kỳ hôn nhân thì sẽ thành tài sản chung. Họ hơi lo, nên muốn bọn mình… giả ly hôn trước, sau khi làm xong giấy tờ thì tái hôn.”
“Cái gì cơ? Không được!” – Chu Hạo đứng bật dậy, phản đối ngay, mặt đầy khó chịu.
“Anh nghe em nói đã. Em biết anh không yên tâm.
Mình làm thủ tục ly hôn giả, chia tài sản thì căn nhà hiện tại sẽ thành tài sản riêng của anh.
Phần tiền mặt thì chia cho em. Vậy là tài sản chia đều, ai cũng công bằng.
Chờ khi xong việc nhà cửa cho em trai em, tụi mình tái hôn ngay.”
Nghe tôi nói sẽ chia nhà cho anh ta, Chu Hạo cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
5
Tối cuối tuần, tôi đang xem tivi trong phòng khách thì mẹ chồng hớt hải chạy ra từ phòng ngủ:
“Sở Dĩ, con mau xem cái video này! Có người ở thành phố mình mới trúng hơn hai mươi triệu tiền vé số! Mẹ thấy người trong video sao mà giống con quá!”
Nghe vậy, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài.
Nếu giờ để họ biết tôi trúng số, chắc chắn sẽ sinh ra đủ chuyện rắc rối, việc ly hôn giả cũng khó mà suôn sẻ.
Nhưng nhớ lại hôm nọ mẹ chồng và Chu Hạo bàn chuyện sang tên nhà với vẻ mặt dửng dưng đến thế nào, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nịnh bợ như xưa.
Tôi lạnh lùng đáp:
“Mẹ, mẹ không nghe người ta nói à, bản chất của vé số là lừa đảo, làm gì dễ trúng thế được?”
Chu Hạo vừa nghe vậy cũng tò mò lại gần:
“Video gì vậy mẹ? Để con xem với!”
“Ê, đừng nói chứ, dáng người và gương mặt người trong video đúng là giống Sở Dĩ thật đấy.” – Chu Hạo cũng đồng tình với mẹ chồng.
Ngay sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh quay sang nói:
“Sở Dĩ, lần trước em dắt Bảo Bảo đi dạo mua đồ, nó nói em có mua một tờ vé số, không lẽ người trúng là em thật à?”
Chu Hạo nói như đùa, nhưng tim tôi không khỏi thót lại.