Tôi đã tỏ tình với Tưởng Hoài Xuyên mười bảy lần.
Lần nào anh cũng lạnh lùng từ chối không chút nể nang.
Khi tôi sắp bỏ cuộc, lại vô tình bước nhầm vào phòng anh.
Trên bức tường lạnh lẽo dán kín ảnh của tôi, trên giường còn có gối ôm hình người mang khuôn mặt tôi.
Bảng trắng thì ghi chép chi tiết mọi lần tôi tiếp xúc với người khác giới, kèm cả mức độ thân mật.
Tôi chết lặng ngay tại chỗ.
Không phải… đã đến mức này rồi, sao anh còn cứng miệng nói không yêu tôi?
Thế là tôi giả vờ không biết, gửi cho anh hai tin nhắn.
“Ngài Tưởng, tôi nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa.”
“À đúng rồi, mai tôi có một cảnh hôn, anh có muốn đến chỉ đạo thử không?”
1
Tôi bị ba bán cho Tưởng Hoài Xuyên.
Khi đó, công ty của ba sắp phá sản, đường cùng không lối thoát, ông nghĩ ra chiêu tệ hại là… bán con gái.
Nhà họ Tưởng là hào môn nổi tiếng trong giới, ông lập tức tìm tới tận cửa.
Ban đầu, ông định bán tôi cho đại thiếu gia nhà họ Tưởng.
Vị đó đã có gia đình, nhưng ba tôi chẳng thấy có gì sai.
Ông còn nói, mấy cậu con nhà giàu này, ở nhà thì “cờ đỏ” vẫn dựng, bên ngoài “cờ màu” bay phấp phới.
Đây chẳng phải là muốn tôi đi làm “kẻ thứ ba” sao?
Tất nhiên tôi không đồng ý, ngay trước cửa nhà họ Tưởng liền khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Có lẽ vì khóc quá xấu, đại thiếu gia không thèm để mắt.
Ngược lại, người ta đồn là không gần nữ sắc – nhị thiếu gia Tưởng Hoài Xuyên – lại cúi mắt nhìn tôi.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, đường nét sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo sự xa cách.
Tôi từng nghe danh anh – kẻ khác biệt trong nhà họ Tưởng.
Tính cách lập dị, suy nghĩ quái lạ, bên cạnh chẳng có ai thân thiết, ngay cả cha ruột cũng không mấy ưa anh.
Ba tôi chẳng đặt hy vọng gì, kéo tôi định rời đi, nhưng Tưởng Hoài Xuyên đã gọi tôi lại.
Anh hơi cúi người, hỏi cô gái mười tám tuổi là tôi:
“Muốn đi với tôi không?”
Tôi cũng chẳng rõ lúc đó mình nghĩ gì.
Có lẽ chỉ vì chán cảnh bị ba đem rao bán khắp nơi, hoặc vì Tưởng Hoài Xuyên quá hợp gu thẩm mỹ của tôi.
Thế là tôi gật đầu, hỏi lại anh:
“Tôi có thể đi với anh không?”
2
Tưởng Hoài Xuyên đưa cho ba tôi một khoản tiền lớn, rồi đưa tôi về biệt thự của anh.
Tôi nghĩ mình sẽ là “chim hoàng yến” của anh, nhưng đầu óc anh dường như có vấn đề.
Bỏ ra từng ấy tiền để giữ tôi lại, cho tôi ăn ngon mặc đẹp, nhưng chưa từng chạm vào tôi.
Thậm chí… phòng của chúng tôi còn chẳng ở cùng một tầng.
Tôi ở phòng lớn hướng nắng trên tầng hai, anh lại ở tầng hầm ẩm lạnh.
Ban đầu, tôi tưởng anh ngại tôi còn nhỏ, định nuôi lớn rồi mới “nếm thử”.
Kết quả là tôi đợi suốt hai năm, tới khi tròn hai mươi tuổi, anh vẫn chẳng có ý định chạm vào.
Tôi nghĩ, chắc là anh quá kiềm chế, đến lượt tôi phải chủ động.
Thế là tôi cố ý mặc váy trắng kiểu mối tình đầu, để lộ xương quai xanh tinh tế và cánh tay trắng nõn, bước ra đón khi anh vào phòng.
Ai ngờ, Tưởng Hoài Xuyên chỉ cau mày nhìn tôi, cởi áo vest khoác lên người tôi, che kín mít.
“Mặc ít vậy, coi chừng bị cảm.”
Nói xong, anh quay lưng đi thẳng xuống tầng hầm.
Tôi không nản, hôm sau cố ý nằm trên sofa tạo dáng, mắt đưa tình nhìn anh.
Ngón tay khẽ kéo vạt áo lên, để lộ đường cơ bụng đã tập luyện kỹ.
Tưởng Hoài Xuyên mím môi, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Nóng vậy sao không bật điều hòa?”
Lần thứ ba, tôi xịt nước hoa, lao thẳng vào lòng anh.
Anh hơi cúi đầu, hơi thở phả bên tai khiến tôi thấy ngưa ngứa.
Không khí mơ hồ đang dâng lên, thì anh bất ngờ hỏi:
“Em chưa tắm à? Trên người sao có mùi lạ vậy?”
…
Đúng là ném ánh mắt đưa tình cho người mù xem, anh với mèo chắc hợp ngồi cùng bàn hơn.
Thế là, tôi quyết định tấn công thẳng mặt.
3
Ngày tôi tỏ tình với Tưởng Hoài Xuyên là một cuối tuần rất bình thường.
Lúc ăn cơm, tôi nói rằng mình thích anh.
Tôi nghĩ tám chín phần là anh sẽ đồng ý.
Dù sao thì anh đối xử với tôi rất, rất tốt, chưa bao giờ keo kiệt chuyện tiền bạc.
Tôi nói muốn ra mắt làm diễn viên, anh lập tức sắp xếp để công ty giải trí ký hợp đồng với tôi, tài nguyên chưa bao giờ thiếu.
Khi tôi đang tràn đầy tự tin, bàn tay cầm muỗng canh của Tưởng Hoài Xuyên khẽ khựng lại.
“Coi như tôi chưa nghe thấy. Đừng để có lần sau.”
Tôi vốn tưởng anh chỉ là không biết lãng mạn, ai ngờ anh thực sự từ chối tôi.
Hôm đó, tôi chui vào chăn khóc, khóc đến xé lòng, khóc đến trời đất quay cuồng.
Tôi không hiểu, nếu anh không thích tôi, tại sao lại muốn tôi ở bên, tại sao lại tốt với tôi như vậy.
Anh có biết như vậy rất dễ khiến một cô gái ngây thơ rung động không?
Nhưng tôi là người rất kiên trì.
Khóc xong, tôi không nản, tiếp tục dồn sức tỏ tình với anh mười bảy lần nữa.
Mỗi lần đều thay đổi cách nói, chân tình tha thiết, tôi không tin anh có thể không động lòng.
Kết quả, anh thật sự không động lòng.
Tưởng Hoài Xuyên thẳng thừng từ chối, nói giữa chúng tôi không thể nào.
Dù tôi có thích anh đến mấy, sau mười bảy lần bị từ chối liên tiếp, tôi cũng mất hết hy vọng ở bên anh.
Tôi nhận ra sâu sắc rằng, anh là một người trái tim vĩnh viễn không thể sưởi ấm.
Tối hôm đó, Tưởng Hoài Xuyên đi công tác.
Tôi ngồi một mình trên cầu thang, ôm gối khóc.
Bỗng một con rắn lao ra, trườn ngang qua người tôi, làm tôi giật mình.
Tôi nhớ khi mới chuyển vào biệt thự, từng thấy một con rắn.
Khi đó tôi sợ đến tái mặt, Tưởng Hoài Xuyên nhìn thấy đã lập tức cho khử trùng toàn bộ biệt thự.
Mấy năm nay tôi chưa từng thấy rắn nữa, không biết lần này nó từ đâu ra.
Mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt tôi bám chặt theo con rắn.
Nó trườn xuống dưới, bò tới tầng hầm, dừng trước một cánh cửa, rồi luồn qua khe cửa chui vào.
Cánh cửa đó, chính là phòng ngủ của Tưởng Hoài Xuyên.
Nếu rắn bò lên giường anh…
Mới nghĩ thôi tôi đã thấy rùng mình.
Theo phản xạ, tôi muốn mở cửa vào, nhưng nhớ tới lời dặn của anh nên lại do dự.
Tưởng Hoài Xuyên chưa bao giờ cho ai bước vào phòng mình, kể cả giúp việc cũng không được.
Mỗi lần ra ngoài, anh đều khóa cửa trái, hôm nay không biết có phải vội quá hay không mà lại quên khóa.
Do dự một lát, nghĩ đến con trăn nhỏ đang bò chậm chạp kia, tôi cầm gậy tiến lên, đẩy cửa ra.
Nhưng vừa bước vào, tôi lập tức chết đứng.