Sau khi anh cả mất, chồng tôi đề nghị “kiêm thờ” cả hai bên – nghĩa là vừa thờ anh, vừa thờ mình để giữ dòng họ.
Tôi không phản đối. Nhưng từ sau khi sinh con trai, tôi mới nhận ra — trong nhà này, dù có gì ngon bổ, cũng đều dành phần cho chị dâu trước.

Con tôi đã gần ba tuổi mà hiếm khi được ăn thịt. Tôi bèn bàn với chồng, bảo tháng này để tôi cầm tem phiếu đi mua chút thịt cho con.
Chồng đồng ý, đưa cho tôi mấy tờ tem. Tôi hí hửng mang đến hợp tác xã, nào ngờ vừa đưa ra thì bị người ta giữ lại ngay.

“Cái tem này nhìn qua đã biết là đồ giả. Cô to gan thật đấy, dám dùng tem giả giữa ban ngày ban mặt!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta vây quanh, chỉ trỏ bàn tán. Đúng lúc ấy, chồng tôi – người làm việc ở hợp tác xã – đi ngang qua.
Tôi vội vàng gọi anh lại làm chứng, ai ngờ anh đứng ngay giữa đám đông, lạnh lùng nói lớn:

“Trương Tú Lan, chính mắt anh thấy em làm giả tem. Đến nước này rồi còn muốn chối sao?”

Lúc đầu, vì bị nghi dùng tem giả, tôi đã bị chủ cửa hàng mắng thẳng mặt, khiến đám đông hiếu kỳ kéo tới xem.
Có vài người thấy tôi ăn mặc giản dị, lại dắt theo đứa con nhỏ, nên tỏ ý thương tình, đứng ra bênh vực.
Nhưng sau câu nói của chồng tôi, ánh mắt mọi người lập tức thay đổi.

Tôi bị vây lại giữa những lời đàm tiếu, dè bỉu. Ngay cả con trai tôi – một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi – cũng trở thành mục tiêu chỉ trỏ của họ.

“Đứa nhỏ thế này mà đã bị mẹ dắt đi lừa đảo, sau này lớn lên kiểu gì chẳng vào tù mọt gông!”

Tôi chết lặng. Rõ ràng tem thịt là tôi lấy từ bàn làm việc của anh ta, sao giờ anh lại nói vậy?

Tôi quay sang chất vấn, nhưng Lâm Chấn Văn chỉ thở dài một hơi:
“Trương Tú Lan, anh đã nói với em bao lần là tem giả kiểu gì cũng bị phát hiện, em không chịu tin.”
“Giờ làm ầm lên thế này, anh cũng không giúp được. Mau xin lỗi ông chủ đi.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, không tài nào hiểu nổi những lời đang nghe là thật.
Xung quanh, ánh mắt của người ta nhìn tôi lại càng khinh miệt hơn sau câu nói đó.
Chủ tiệm thịt thì giận dữ, một tay cầm dao, tay kia túm chặt lấy tôi:

“Không được đi! Ai cũng như cô, dùng tem giả tới mua, thì tôi buôn bán thế nào nữa?!”

Con tôi bị dáng vẻ hung dữ của ông ta dọa đến bật khóc nức nở.
Thế nhưng Lâm Chấn Văn không những không xót con, mà còn mất kiên nhẫn, đập mạnh vào lưng thằng bé:

“Khóc gì mà khóc, mẹ mày là đồ ăn cắp!”

Lời nói đó khiến cả người tôi run lên, nhưng cũng khiến tôi dần bình tĩnh lại.
Tôi hít một hơi thật sâu:

“Gọi công an đi. Tem thịt đó không phải tôi làm giả. Cứ để công an điều tra, tôi tin sự thật sẽ rõ ràng…”

Chưa kịp nói dứt câu, Lâm Chấn Văn đã kéo tôi sang một bên, ghé sát tai nói nhỏ:

“Báo công an cái gì? Em tự nhận đi chẳng phải xong chuyện rồi sao?”
Lâm Chấn Văn nói, mặt hơi lúng túng, tay gãi nhẹ sống mũi trước ánh mắt kinh ngạc của tôi:
“Tháng này chị dâu không khỏe… nên anh đưa tem thịt cho chị ấy rồi.”

Tôi lập tức tức giận đến sôi máu:
“Lâm Chấn Văn, rõ ràng anh đã nói tháng này tem thịt là phần của em. Anh quên rồi sao—”
Quên hôm nay là sinh nhật con trai anh rồi sao? Câu đó còn chưa kịp thốt ra, thì đã bị anh ta quát lên cắt ngang:

“Trương Tú Lan, em đủ rồi đấy! Chỉ là miếng thịt thôi mà, có cần phải so đo như vậy không?!”
“Chị dâu hiền lành, biết em hay để bụng, nên mới nghĩ thôi thì ‘thêm chuyện chi bằng bớt chuyện’, giả mạo tem rồi để đó.”
“Còn em thì sao? Tự nhiên lại nổi hứng đòi mua thịt, nếu em không lén lấy tem thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra!”

Bị anh ta lật ngược tình thế, tôi tức đến bật cười, cắn răng phản bác:

“Chẳng phải tháng trước hai ta đã bàn rõ ràng, tháng này tem thịt là phần của nhà mình, để em mua cho con ăn mừng sinh nhật sao?”
“Vậy giờ ý anh là, Lý Xuân Mai làm tem giả, nhưng em phải đứng ra nhận tội thay à?”

Vì quá tức giận, giọng tôi vô thức lớn hơn. Người xung quanh bắt đầu quay lại nhìn.
“Chát!”
Một tiếng tát vang dội cắt ngang tất cả.

Đồng tử của Lâm Chấn Văn co rút, anh ta bất ngờ giơ tay lên tát thẳng vào mặt tôi một cái trời giáng.

Cái tát ấy khiến cả đám đông đang xôn xao lập tức im bặt.

“Trương Tú Lan, cô đã làm sai thì nên nhận đi, còn lôi kéo người vô can vào làm gì?”
Má tôi rát bỏng, đầu choáng váng, suýt nữa ngã xuống kéo theo cả con trai.
Con tôi òa lên khóc, ôm chặt lấy chân tôi, nức nở gọi:
“Mẹ ơi, mẹ có sao không?”

Tôi cố gắng giữ thăng bằng, dỗ dành con xong mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lâm Chấn Văn.

Anh ta còn đang định mở miệng nói gì đó, tôi đã giơ tay, dồn hết sức mình mà tát trả một cái.

“Bốp!”
Tiếng tát vang lên rõ mồn một, khiến cả người anh ta chấn động.

Lâm Chấn Văn ôm má, trừng mắt nhìn tôi như không tin nổi:
“Trương Tú Lan, cô điên rồi à? Cô dám đánh tôi?!?”

Tôi lạnh lùng cười:
“Anh đánh tôi được thì tôi không được đánh lại à? Anh vũ phu, tôi phản kháng thì có gì sai?”

“Cô nói linh tinh cái gì đấy? Tôi đánh cô là vì cô phạm pháp!” – anh ta gào lên.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ từng chữ rõ ràng, kiên quyết:

“Tôi không chỉ phản kháng. Tôi sẽ báo công an. Để họ điều tra rõ ràng xem, rốt cuộc ai mới là người làm giả tem thịt.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Lâm Chấn Văn lập tức thay đổi.
Anh ta vội vàng đổi giọng, tỏ vẻ dịu dàng, khẽ dỗ:

“Trương Tú Lan, em cần gì phải làm đến mức đó? Dù sao cũng là người một nhà cả.”
“Chỉ cần em ngoan ngoãn xin lỗi ông chủ, chuyện này sẽ coi như chưa từng xảy ra.”

Tôi đảo mắt nhìn quanh, phát hiện không ít người quen đang đứng trong đám đông, chỉ trỏ bàn tán về tôi, lời ra tiếng vào mỗi lúc một cay nghiệt.
Tôi hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói với Lâm Chấn Văn:

“Anh nhìn xem, bao nhiêu người quen đang ở đây. Nếu hôm nay em nhận tội, sau này Tiểu Dũng sẽ mang tiếng là con của một người mẹ làm tem giả, tham lam chiếm đoạt tài sản tập thể. Cái danh ấy nặng biết chừng nào.”

“Hơn nữa, em là vợ anh, em mới là người thật sự cùng anh một nhà. Nếu em mang tiếng xấu, danh dự anh liệu còn giữ được bao nhiêu?”

Lâm Chấn Văn nghe thế thì cứng họng, môi mấp máy vài lần, rồi lại lôi anh trai quá cố của mình ra làm bình phong:

“Anh cả lúc còn sống đối xử với anh rất tốt. Giờ nếu để người khác bắt nạt chị dâu, sau này xuống dưới còn mặt mũi nào gặp lại anh ấy?”