Cô là người duy nhất từ đầu đến cuối tỉnh táo, cũng là người… hận họ nhất.”
Tôi nhướng mày.
“chúng tôi đã bàn rồi. Không để cô giúp không công.
chúng tôi trả phí tư vấn theo giờ.
Cô đầu óc linh hoạt, giúp chúng tôi phân tích, tìm cách truy dấu người, giảm thiệt hại.
Giá bao nhiêu, cô nói.”
Tôi đặt ly nước xuống, mắt sáng rực lên.
Đấy, nói thẳng thế cho dễ.
Đừng lôi kéo kiểu “đồng cảnh ngộ”, đừng lấy tình cảm ra lay động.
Tiền là tiếng nói mạnh mẽ nhất.
Tôi hắng giọng, môi không nhịn được nhếch lên:
“Phí tư vấn hả… Được thôi.
Nể tình mấy anh thảm quá, tôi tính giá hữu nghị.”
“Nhưng nói trước nhé…
Giá theo giờ của tôi… đắt lắm đấy.”
8.
Vừa thấy tiền vào tài khoản, tác phong chuyên nghiệp của tôi lập tức bật chế độ max ping.
Tôi hẹn năm ông chồng đầu đội “ánh xanh rực rỡ” đến một quán trà gần công ty, mở một cuộc họp chiến lược ngắn gọn.
Nhìn năm ông ngồi đối diện — người nào người nấy râu ria lởm chởm, quầng mắt chảy dài tới cằm, nhưng ánh mắt đều bốc lửa căm hờn, tôi biết — động lực đã đủ.
“Các sếp à,” — tôi gõ gõ lên bàn, mở quyển sổ tay nhỏ, “mục tiêu của chúng ta rõ ràng:
Một — tìm người.
Hai — lấy lại tiền.
Ba — giải mối hận này.
Thứ tự không được lộn.”
Trần Cường gật đầu:
“Cô nói đi, chúng tôi nghe.”
“Thứ nhất, tra luồng tiền.
Bên cảnh sát có quyền tra, nhưng các anh phải theo sát, từng chi tiết nhỏ đều có thể là manh mối.
Tiền chuyển đi cuối cùng đổ về tài khoản nào? Ai mở? Có dính líu gì tới vợ các anh hoặc mấy ‘người tình mới’?
Lần theo đó, chắc chắn sẽ ra người.
Lưu Vĩ, cái tài khoản quán bar của ‘anh em tốt’ nhà anh, tập trung kiểm tra kỹ.”
Lưu Vĩ mặt đen như đáy nồi, chỉ biết gằn ra một tiếng “Ừ”.
“Thứ hai, định vị tình nhân.
Đại gia của Trương Nhã, anh em tốt của Vương Mỹ Na, huấn luyện viên gym của Lưu Đình Đình, idol livestream của Lý Manh Manh, bạn trai cũ của Triệu Lệ Lệ.
Tất cả đều có quan hệ xã hội, hoạt động công khai.
Vòng bạn bè, mạng xã hội, bạn chung, lịch sử tiêu dùng, thậm chí cả vi phạm giao thông của xe cũng là manh mối.
Làm ơn đừng lười, lật tung từng hạt bụi.”
Gã họ Triệu lẩm bẩm:
“Huấn luyện viên… chắc phòng gym có lưu thông tin đăng ký…”
“Thứ ba, hành động pháp lý.
Nhanh chóng đăng ký phong tỏa tài sản, đóng băng những tài khoản còn có thể giữ lại.
Tìm luật sư tư vấn, tài sản trong hôn nhân bị chuyển nhượng trái phép, lấy lại thế nào, bằng chứng thu sao.
Họ mà muốn né trách nhiệm, cứ kiện, từng người một.
Chưa bắt được người thì bắt tiền trước.”
Chồng Lý Manh Manh đẩy kính, ánh mắt sắc lạnh:
“Tôi đang liên hệ luật sư rồi.”
“Cuối cùng,” — tôi gập sổ tay lại, “chia sẻ thông tin, phối hợp hành động.
Bây giờ các anh là cùng hội cùng thuyền, đừng mỗi người đánh riêng.
Có tin gì phải báo ngay, hành động cùng lúc là tốt nhất — hiệu ứng sân khấu cũng đủ làm họ rớt tim.”
Mấy người nhìn nhau, mặt vẫn nặng nề, nhưng đồng loạt gật đầu.
Trần Cường bất chợt lên tiếng:
“Lâm Tiểu Tiểu, đầu cô tốt vậy, sao không dùng vào việc đàng hoàng?”
Tôi mỉm cười:
“Tôi đang dùng vào việc đàng hoàng đấy chứ.
Giúp các anh giành lại tài sản, đánh lùi tội ác, gìn giữ ổn định xã hội.”
Kế hoạch giao xong, tôi lui về tuyến sau.
Không thể không nói, đàn ông một khi bị dồn đến đường cùng, lại có định hướng rõ ràng, thì khả năng hành động của họ đáng sợ vô cùng.
Đặc biệt là năm người đang nghẹn họng căm phẫn.
Trần Cường nhờ quan hệ cũ, tìm ra biệt thự bí mật của tay đại gia.
Lưu Vĩ kéo người phục kích kho quán bar, lôi ra cả đống hàng hiệu và giấy chuyển khoản của Vương Mỹ Na.
Gã họ Triệu chạy tới phòng gym mềm mỏng – cứng rắn đủ kiểu, moi ra địa chỉ quê huấn luyện viên và nơi studio mới mở.
Chồng Lý Manh Manh là cao thủ mạng xã hội, lần theo livestream và nhóm fan, tìm được chỗ thuê trọ.
Chồng Triệu Lệ Lệ thuê luôn thám tử tư, theo dõi sát công ty và nhà bạn trai cũ.
Chỉ ba ngày.
Chỉ ba ngày thôi.
Toàn bộ nơi ẩn náu của năm người đàn bà — lòi ra hết.
Đêm đó, hành động bắt đầu.
Tôi ngồi ở quán cà phê yêu thích nhất, chỗ cạnh cửa sổ,
gọi một ly signature đắt nhất, thêm cái bánh ngọt nhỏ.
Điện thoại để trên bàn, để im lặng nhưng màn hình luôn sáng.
8 giờ tối.
Tin nhắn đầu tiên đến.
Là của Trần Cường.
Gửi một tấm ảnh mờ nhưng vẫn thấy rõ — trước cổng biệt thự,
Trương Nhã mặc đồ ngủ, chui rúc sau lưng một ông hói bụng phệ, mặt hoảng loạn.
Trần Cường đứng phía trước, kéo theo hai người.
Chú thích: “Chặn được rồi. Đang ‘nói chuyện’.”
Tôi nhắn lại:
“Nhớ giữ văn minh, quay clip làm bằng chứng.”
Ngay sau đó, tin từ Lưu Vĩ tới:
Một đoạn voice, tiếng hét của phụ nữ xen lẫn tiếng chửi bới:
“Khách sạn! 1408! Bắt quả tang!
Vương Mỹ Na mày là đồ khốn!
Còn mày nữa! Tao coi mày là anh em!!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê.
Ồ, chiến sự căng đấy.

