18
Trên đường về, Khắc Yển không nói một lời, rõ ràng là tức điên.
Tôi sợ cậu ấy sẽ làm chuyện dại dột, liền nhẹ nhàng khuyên vài câu.
Không ngờ cậu ấy lại càng tức hơn:
“Cậu sợ tôi đánh anh ta đúng không? Trong lòng cậu anh ta quan trọng hơn tôi à?”
“Tất nhiên không phải, tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi.”
“Chỉ nghĩ đến việc cậu suýt ở bên anh ta là tôi tức muốn nổ phổi!”
“Đừng tức, đừng tức, tôi đã nhìn rõ bản chất anh ta và dừng lại kịp thời rồi.”
“Giá mà hồi cấp ba tôi quen cậu, thì làm gì có chuyện của anh ta!”
“… Đúng, đúng, đúng.”
Không hiểu sao, câu chuyện càng nói càng xa.
Dỗ dành đến mức tôi cảm thấy da đầu muốn nổ tung.
“Khắc Yển, tóm lại chuyện này dừng lại ở đây thôi. Cậu đừng nghĩ đến việc gây sự với anh ta nữa.”
Trần Hạo là rác rưởi, tôi nhìn thêm một giây cũng cảm thấy bẩn.
Nhưng Khắc Yển thì khác.
Gia đình cậu ấy có tiếng tăm trong thành phố, hơn nữa cậu còn là trưởng nam của nhà họ Khắc, một chàng trai trong sáng như đóa hoa trên núi cao. Tôi không muốn vì tôi mà cậu ấy mang tiếng ỷ thế hiếp người.
Nếu cậu ấy thật sự làm lớn chuyện với Trần Hạo, sau này cũng khó giải thích với gia đình nhà Trần.
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng khi rơi vào tai Khắc Yển, dường như lại mang một ý nghĩa khác.
Mắt cậu ấy bỗng đỏ lên, ấm ức nói:
“Tôi biết mà, tôi biết mà!”
“Cậu biết cái gì?”
Cậu ấy không trả lời, chỉ vẫy tay gọi một chiếc taxi, rồi đẩy tôi vào xe, còn mình thì không lên.
“Cậu về trường trước đi.”
“Vậy cậu thì sao?”
“Tôi đi bình tĩnh lại.”
“…”
Tôi kéo ống tay áo cậu ấy:
“A Yển, đừng giận dỗi nữa.”
Cậu ấy dừng lại một chút, nhưng vẫn rút tay về, giọng đầy hờn dỗi:
“Chúng ta chiến tranh lạnh một phần tư ngày, bắt đầu đếm ngược từ bây giờ.”
Khi cậu ấy chạy xa, tôi mới nhớ ra cây tì bà vẫn còn ở chỗ cậu ấy.
Chú tài xế ngoái đầu nhìn tôi:
“Cô gái, cãi nhau với bạn trai à?”
Tôi cười gượng:
“Ừ, một chút chuyện nhỏ thôi.”
“Chậc, bây giờ mấy cậu trai trẻ đúng là nhõng nhẽo.”
“…”
19
Thời gian “chiến tranh lạnh” của Khắc Yển dường như được tính bằng giây.
Sáu tiếng sau, khoảng tám giờ tối, cậu ấy xuất hiện trước ký túc xá, đeo theo cây tì bà trên lưng.
Người qua lại rất đông, từ các ban công ký túc hai bên cũng thò ra không ít đầu.
Tôi vội bỏ hộp cơm đang ăn dở, chạy xuống dưới. Cậu ấy nhìn thấy tôi thì lập tức hớn hở chạy đến:
“Lan Lan, cây tì bà của cậu bị sứt một chút, nhưng tôi đã tìm người sửa lại rồi.”
Đôi mắt cậu ấy sáng long lanh, trông chẳng khác nào chú chó nhỏ đang chờ được khen.
Tôi sững người:
“Cậu đi sửa tì bà cho tôi?”
“Tất nhiên, đây là bảo bối của cậu mà.”
“Cảm ơn nhé!”
“Ôi dào, tôi là bạn trai cậu, chuyện nên làm thôi.”
Cậu ấy gãi gãi mũi, cẩn thận ôm lấy tôi:
“Chiều nay tôi hơi nhõng nhẽo, cậu không giận tôi chứ?”
“Không, là tôi nói không rõ, không trách cậu giận.”
Tôi lắc đầu, kéo tay cậu ấy:
“A Yển, tôi không bênh vực anh ta, chỉ là lo cho cậu, sợ người ta nói ra nói vào…”
Cậu ấy cúi đầu hôn lên môi tôi, cười nói:
“Tôi biết rồi, tôi hiểu mà. Lan Lan đương nhiên là muốn tốt cho tôi, làm sao có thể thương hại tên cặn bã đó được? Là tôi quá nóng nảy thôi.”
Tim tôi mềm nhũn, chủ động ôm cậu ấy:
“Vậy chúng ta sau này đừng chiến tranh lạnh nữa nhé.”
Cậu ấy gật đầu lia lịa:
“Tuyệt đối không chiến tranh lạnh nữa.”
Người xung quanh càng lúc càng đông, tôi không tiện ôm cậu ấy lâu, đẩy nhẹ cậu ra:
“Cậu về đi, tôi phải lên, cơm vẫn chưa ăn xong.”
Cậu ấy nhíu mày, nắm tay tôi kéo về phía căng tin:
“Cơm nguội cả rồi đúng không? Tôi đưa cậu đi ăn cái mới.”
“Thôi đi, lãng phí lắm.”
“Vậy cậu mang cơm xuống đây cho tôi ăn, tôi mua cơm mới cho cậu.”
“…”
Sáng hôm sau, hình ảnh tôi và Khắc Yển ôm hôn dưới ký túc xá bị đăng lên diễn đàn trường.
【Trời ạ, Giang Lan nắm thóp Khắc Yển chắc quá!】
【Chứ còn gì nữa, nghe nói cậu ta còn nhất quyết ăn cơm thừa của cô ấy nữa.】
【Thích ăn cơm thừa của bạn gái? Đây là kiểu sở thích đặc biệt gì vậy?】
【Người chưa yêu lần nào suốt 20 năm, mọi người thông cảm chút đi.】
【Trước đó còn có người cá cược họ yêu chẳng bao lâu sẽ chia tay.】
【Dính nhau như lươn thế kia, sao mà chia tay nổi? Giải tán, giải tán.】
【Tôi có ảnh họ đút nhau ăn trong căng tin, ai muốn xem inbox nhé.】
【Trời đất, 20 tệ một tấm, chặt chém quá! Có phải người nổi tiếng đâu.】
20
Sinh nhật 21 tuổi của Khắc Yển sẽ được tổ chức tại phòng tiệc nhà cậu ấy.
Phòng tiệc rộng 300m², nối liền bãi cỏ 500m², chỉ nghe thôi đã thấy choáng ngợp.
Trước ngày sinh nhật vài hôm, Khắc Yển hào hứng đưa tôi đi chọn lễ phục.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn người mẫu có vóc dáng giống tôi thử hết bộ này đến bộ khác.
Cuối cùng, cậu ấy mới hài lòng chọn được một chiếc.
Ngoài lễ phục, giày và trang sức cũng có người chuyên phụ trách phối hợp.
“Giày nhất định phải thoải mái, nếu để cô ấy bị trầy chân, tôi sẽ quay lại tìm các người tính sổ.”
Khắc Yển nói rất nghiêm túc, khiến quản lý tiệm cười tươi như hoa và bảo đảm chắc nịch.
Khi rời đi, chúng tôi tình cờ gặp Trần Hạo và Chu Thiên Thiên ở cửa.
Anh ta trông có vẻ khó chịu, còn cô ta thì bĩu môi, gương mặt không vui.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, sắc mặt hai người càng trở nên tệ hơn.
“Tôi cứ thắc mắc sao không khí lại khó chịu, hóa ra là rác không ở đúng chỗ.”
Khắc Yển cong môi cười, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Em yêu, lần sau ra ngoài phải xem ngày giờ, kẻo lại gặp vận xui.”
Tôi chỉ mỉm cười, khoác tay cậu ấy, ra hiệu đừng để ý.
Hiểu ý tôi, Khắc Yển cũng không buồn để tâm đến họ nữa.
Khi lướt qua nhau, ánh mắt Trần Hạo nhìn chằm chằm tôi thật sâu.
Làn gió mùa hè thoảng qua, mang theo một câu nói nhẹ bẫng lọt vào tai tôi:
“Rồi cô sẽ thấy.”
Tôi khựng lại, liếc nhìn Khắc Yển, thấy cậu không nghe thấy mới thở phào.
Trần Hạo, cái tên khốn kiếp này, lại đang mưu tính gì đây…
21
Thoáng cái đã đến ngày sinh nhật Khắc Yển.
Cậu ấy bận rộn không rời ra được, nên nhờ tài xế trong nhà đến đón tôi.
Khi hoàng hôn buông xuống, xe từ từ tiến vào biệt thự, đã có không ít khách đến.
Khắc Yển chờ sẵn ở cửa, tự tay mở cửa xe và đỡ tôi xuống.
Vừa đứng vững, tôi vô thức chỉnh lại váy, cảm nhận được ánh mắt soi mói từ khắp nơi, tim bất giác đập nhanh hơn.
Khắc Yển nắm tay tôi, ghé tai thì thầm:
“Lỗi tại cậu quá xinh đẹp, ánh mắt họ cứ dán vào cậu. Tôi ghen tị quá, làm sao bây giờ?”
Tôi bật cười:
“Cậu muốn làm gì?”
“Đêm nay đừng vội về, để tôi hôn cậu 10 phút.”
“… Khắc Yển.”
“Không đủ à? Vậy 30 phút nhé.”
“…”
Tôi theo Khắc Yển bước vào phòng tiệc, từ xa đã thấy cha cậu ấy đang tiếp khách.
Cậu muốn dẫn tôi qua chào hỏi, nhưng bỗng nhìn thấy gì đó, sắc mặt lập tức sa sầm.
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu, thấy Trần Hạo đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt anh ta giống như đang nhìn một món đồ chơi bị lạc, xen lẫn chút tham lam đáng ghê tởm.
Anh ta còn “vô tình” để lộ màn hình điện thoại, trên đó là ảnh tôi thời cấp ba.
“Thằng khốn này…”
Khắc Yển nghiến răng, quai hàm căng chặt.
Tôi vội ôm lấy tay cậu ấy:
“A Yển, đừng để ý đến anh ta.”
Nhưng tính khí của Khắc Yển đâu phải một câu nói là kiềm được.
Cậu ấy gạt tay tôi ra, bước thẳng về phía Trần Hạo.
Sợ cậu ấy làm lớn chuyện, tôi vội nhấc váy chạy theo:
“A Yển!”
Đúng lúc đó, Dương Viễn và vài người bạn xuất hiện, chặn cậu ấy lại.
“Ơ kìa, Khắc thiếu gia có vẻ không vui lắm nhỉ!”
“Có chuyện gì thế? Chị dâu lại phớt lờ cậu à?”
“Đừng đùa, người ta đang đứng đây mà.”
Mấy người họ đồng loạt quay sang chào tôi:
“Chào chị dâu!”
Tôi đáp lại qua loa, nhân cơ hội kéo tay Khắc Yển:
“A Yển, bình tĩnh một chút đi.”
Dương Viễn nhận ra điều bất thường:
“Sao thế?”
Khắc Yển mặt mày đen kịt:
“Thằng họ Trần lần trước dám động tay động chân với Lan Lan, bị tôi tóm được, cho ăn đòn. Thế mà vẫn không biết điều, hôm nay còn dám khiêu khích tôi.”
Dương Viễn lập tức trở nên nghiêm túc, xắn tay áo:
“Dám động vào chị dâu? Hay anh em cho nó một trận?”
“Nghe nói thằng này mới về nước, chắc còn chưa biết ai là ông lớn ở đây.”
“Hôm nay cho nó hiểu rõ đi.”
Mấy người này mắt sáng rực, tôi chỉ biết ôm trán thở dài.
Một đám thanh niên ngông cuồng, bảo sao chơi thân với nhau được.
“A Yển, hôm nay là sinh nhật cậu, bao nhiêu người lớn đều có mặt, cậu không thể hành xử bốc đồng được.”
Tôi kéo tay cậu ấy, giọng nghiêm túc:
“Tôi lần đầu gặp cha mẹ cậu, cậu muốn phá hỏng hết sao?”
Khắc Yển còn đang do dự thì Trần Hạo lại chủ động bước tới.
Anh ta nâng ly rượu, nụ cười đầy vẻ hờ hững:
“Khắc thiếu gia, chuyện lần trước thật xin lỗi. Tôi và Lan Lan là bạn học cấp ba, lâu ngày gặp lại trò chuyện vài câu, vô tình hơi quá đà, cậu sẽ không giận chứ?”
Khóe mắt Khắc Yển giật giật, lửa giận vừa nguội lại bùng lên.
“Tôi khuyên cậu đừng nóng. Nhà họ Khắc và nhà họ Trần đều có quan hệ làm ăn, chúng ta là người cùng một vòng, vì một người phụ nữ mà làm căng, không đáng.”
Trần Hạo đưa cho cậu ấy một ly rượu, nhếch môi:
“Giang Lan trước đây không vào được cửa nhà tôi, giờ càng không xứng bước vào nhà cậu. Người vợ tương lai của cậu phải là người môn đăng hộ đối với nhà họ Khắc. Còn cô ta, cậu chơi qua loa là được, cần gì nghiêm túc?”
Khắc Yển không nói một lời, nhận lấy ly rượu rồi hất thẳng vào mặt anh ta.
“Trần Hạo, hôm nay cậu bước được vào nhà họ Khắc, là nể mặt bố cậu. Cậu là cái thá gì mà dám đánh giá bạn gái tôi?”
Khắc Yển đặt ly xuống bàn, từng chữ nặng nề:
“Còn không biết điều, hôm nay tôi cho cậu bò ra ngoài, tin không?”
20
Có chuyện đáng xem, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía chúng tôi.
Khi cha của Trần Hạo chạy đến, hai bên đang trong thế giằng co.
Từ góc nhìn của người ngoài, trông có vẻ như chúng tôi đang lấy đông hiếp ít.
“Hạo Hạo, con làm gì mà khiến người ta không vui thế này?”
Cha Trần ngoài mặt tỏ vẻ trách mắng con trai mình, nhưng ý tứ trong lời nói lại mang chút bất mãn với Khắc Yển.
Trần Hạo dùng khăn giấy lau mặt, cười nhạt:
“Ba, ba chắc vẫn còn nhớ Giang Lan chứ?”
“Giang Lan?”
“Bây giờ cô ấy là bạn gái của Khắc Yển.”
Cha Trần nhìn tôi một lúc, hơi sững sờ, như thể nhớ ra điều gì đó, ánh mắt trở nên phức tạp.
“Con chỉ trò chuyện với Giang Lan một chút, không ngờ Khắc Yển lại tức giận đến mức này. Cậu ấy không chịu nghe giải thích mà đã ra tay trước.”
Trần Hạo nhún vai, tỏ ra vô tội:
“Chà, cũng không trách được. Có những người sinh ra đã là nhân vật chính mà.”
Xung quanh bắt đầu rộ lên những tiếng bàn tán rì rầm.
“Khắc thiếu gia làm thế không đúng lắm, sao lại hất rượu vào người ta?”
“Đúng vậy, có mâu thuẫn thì nên giải quyết riêng, làm ầm lên ở đây không hay chút nào.”
“Nghe nói nhà họ Khắc và nhà họ Trần đang bàn chuyện làm ăn, giờ xảy ra chuyện thế này thì khó mà thu xếp được.”
“Hai cậu trai trẻ đối đầu với nhau, chẳng phải vì tiền thì cũng vì phụ nữ thôi.”
“Chắc chắn là vì cô gái kia rồi. Nhìn xem, cô ấy xinh đẹp quá mà.”
“Vừa nãy tôi nghe thấy, đúng là vì cô ấy mà cãi nhau.”
“Chà, cô ấy là tiểu thư nhà nào nhỉ? Nhìn hơi lạ mặt.”
“Tiểu thư gì chứ, chưa từng thấy qua, chắc nhà cửa bình thường thôi.”
“Nhà họ Khắc giờ còn cho người như vậy bước vào?”
Khắc Yển hơi động đậy, tôi lập tức giữ cậu ấy lại.
Rồi tôi bước lên một bước, bình tĩnh nói:
“Chú Trần, cháu nghĩ chú không nên chỉ nghe lời một phía từ Trần Hạo. A Yển tức giận là vì mấy hôm trước Trần Hạo đã có ý đồ không đứng đắn với cháu, còn khiến cổ tay cháu bị thương, giờ vẫn đau. A Yển tốt bụng nên không vạch trần chuyện này, nể mặt nhà họ Trần mà bỏ qua. Nhưng Trần Hạo lại quay ra vu oan, muốn A Yển bị mang tiếng tranh giành phụ nữ và ỷ thế hiếp người. Nếu nói Trần Hạo không có tí nhân tính nào, thì cũng chẳng oan chút nào.”
Giọng tôi không to không nhỏ, nhưng rất rõ ràng.
Lập tức, không khí xung quanh thay đổi.
“Hóa ra là vậy, cái tên Trần thiếu gia này đúng là không ra gì.”
“Đúng thế, dám ra tay với con gái nhà người ta, đã vậy cô ấy còn có bạn trai nữa!”
“Nếu là tôi, tôi cũng không chịu nổi. Hất rượu vẫn còn nhẹ đấy, đáng lẽ phải đánh một trận.”
Thấy tình thế bất lợi, mặt Trần Hạo biến sắc:
“Giang Lan, cậu không cần bịa chuyện để bênh vực cậu ta.”
Tôi nhếch môi cười:
“Anh không thừa nhận cũng được, dù sao nơi đó không có camera. Nhưng những chuyện dơ bẩn anh làm đâu chỉ có một, đào sâu thì kiểu gì cũng lòi ra. À, nhắc mới nhớ, không thể không nói đến chuyện ba năm trước…”
“Giang tiểu thư, tôi nghĩ chắc có sự hiểu lầm ở đây.” Cha Trần mỉm cười cắt ngang lời tôi.
Tôi đối diện ánh mắt của ông ta, từ nụ cười giả tạo ấy tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Ông ta đang cảnh cáo tôi không được nói lung tung.
Tôi nhún vai thờ ơ:
“Chú Trần muốn cảnh cáo cháu à? Vậy cháu sẽ không nói nữa.”
Khắc Yển lúc này mới hoàn hồn, nắm lấy tay tôi, nhìn trái nhìn phải rồi lo lắng hỏi:
“Lan Lan, là tay nào? Giờ còn đau không?”
Tim tôi khẽ rung động, nhón chân thì thầm vào tai cậu ấy:
“Không đau, tôi lừa bọn họ thôi.”
Khắc Yển thở phào nhẹ nhõm, cốc nhẹ vào mũi tôi:
“Làm tôi sợ muốn chết.”
Hành động thân mật của chúng tôi dường như chọc tức Trần Hạo.
Anh ta lạnh lùng nói:
“Ba, chúng ta đang ở địa bàn của người ta, giải thích gì cũng vô ích. Con nghĩ con ở đây chỉ khiến Khắc thiếu gia thêm bực mình, chi bằng về trước thôi.”
Khắc Yển lập tức nói:
“Quay đầu là thấy cửa, không tiễn!”
Cha Trần liếc nhìn hai người họ, cuối cùng dừng ánh mắt trên tôi.
Ông ta cười nhạt, mang theo chút mỉa mai:
“Giang tiểu thư, tôi hy vọng sau này cô sẽ không hối hận.”
Ý tứ quá rõ ràng, ông ta đang đợi ngày tôi mất chỗ dựa là nhà họ Khắc để quay lại trả đũa.
Khắc Yển cười khẩy, giọng lạnh lùng:
“Lan Lan nói sai chỗ nào? Hối hận cái gì?”
“A Yển, chú là bề trên, con nói năng phải khách khí chút.”
“Chú lo dạy con trai mình trước đi!”
“Con!”
Lúc này, cha của Khắc Yển bước tới, khuôn mặt mang theo nụ cười:
“A Yển, con lại gây chuyện gì nữa?”
Khắc Yển đứng thẳng người, quay lại với vẻ cứng ngắc:
“Ba…”