Chồng tôi, Cố Hoài, ôm con mèo đã chết của chúng tôi đến tìm tôi, áo blouse trắng trên người anh ta không dính một giọt máu.

Sạch sẽ đến mức giống như một con quỷ khoác da người.

Anh ta đẩy một cái thùng giấy đến trước mặt tôi, giọng nói là thứ tôi quen thuộc nhất, cố gắng che giấu nỗi đau giả tạo.

“Tiểu Du, mèo Mun… nó đi rồi.”

Tôi mở thùng giấy.

Con mèo mun mèo Mun mà chúng tôi đã nuôi suốt năm năm nằm bên trong, cơ thể đã lạnh ngắt.

Tôi đưa tay chạm vào, nó vẫn an tĩnh, không hề có dấu vết giãy giụa.

Cái chết giống như một vụ mưu sát.

“Tôi muốn nhờ em làm tiêu bản cho nó.” Cố Hoài nhìn tôi, ánh mắt né tránh.

Ánh mắt đó tôi hiểu.

Bên trong là sự cầu khẩn dựa dẫm, xen lẫn thứ tôi ghét nhất — sự khinh thường nghề nghiệp của tôi.

“Hãy làm nó thật hoàn hảo, như thể nó vẫn còn sống.”

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh ta.

Anh ta là chồng tôi, một bác sĩ ngoại khoa với tiền đồ vô hạn.

Còn tôi, vợ anh ta, trong miệng anh ta chỉ là “một kẻ suốt ngày lăn lộn với xác chết, người toàn mùi phoóc-môn.”

Một kẻ làm tiêu bản.

“Tôi không làm tiêu bản thú cưng, đó là quy tắc.” Giọng tôi lạnh lẽo.

“Coi như lần cuối cùng.” Anh ta lập tức hạ giọng, đó là sở trường của anh ta, “Vì tôi, cũng vì mèo Mun. Xong chuyện này rồi, chúng ta sẽ…”

Anh ta ngừng lại.

Tôi biết phần còn lại anh ta chưa nói.

Chúng ta sẽ ly hôn.

Anh ta đã yêu một cô giáo mẫu giáo tên Bạch Nguyệt.

Một “người phụ nữ bình thường, tỏa ra hương nắng và mùi sữa ngọt ngào.”

Một thiên sứ, có thể cứu anh ta khỏi con “quái vật” như tôi.

“Được.” Tôi gật đầu.

Cố Hoài thở phào nhẹ nhõm thấy rõ, xoay người bỏ đi, như chạy trốn khỏi một ổ dịch bệnh.

Khoảnh khắc cửa khép lại, tôi nghe thấy anh ta hạ giọng gọi điện, ngữ điệu dịu dàng, cưng chiều chưa từng có.

“Nguyệt Nguyệt, bên này anh xử lý xong rồi, cô ta đồng ý rồi. Em đừng giận nữa, anh lập tức qua với em.”

Tôi cúi đầu, nhìn thi thể bé nhỏ của mèo Mun trong thùng giấy, khẽ mỉm cười.

Cố Hoài.

Anh muốn một tác phẩm hoàn hảo.

Tôi sẽ cho anh.

Một tác phẩm hoàn hảo, khắc sâu vào xương tủy, cả đời này anh không thể quên.

1

Xưởng làm việc của tôi ở dưới tầng hầm, giống như một cỗ máy khổng lồ, lạnh lẽo và tinh vi.

Nơi này không có ánh nắng, chỉ có ánh sáng trắng xanh của đèn vô ảnh.

Tôi đặt cơ thể của mèo Mun lên bàn giải phẫu bằng thép không gỉ, đeo găng tay.

Dưới ánh đèn, bộ lông đen mượt của nó vẫn đẹp đẽ.

Tôi cầm dao mổ, chuẩn bị kiểm tra.

Cố Hoài là bác sĩ.
Anh ta hiểu, nên mang đến rất nhanh, không để thi thể kịp phân hủy.

Anh ta lúc nào cũng lý trí như thế.
Ngay cả sau khi “giết chết người thân”.

Tôi rạch một đường nhỏ dọc theo bên trong chân trước của mèo Mun, tách rời tổ chức dưới da.

Tay tôi bỗng khựng lại.

Lớp mỡ dưới da của nó có màu sắc không đúng.

Một vết bầm cực nhạt, bất thường.

Tôi gạt nhẹ lớp mô mềm, ở gần vị trí nách, sát trái tim, tôi tìm thấy nó.

Một lỗ kim nhỏ đến mức gần như không thấy được.

Tim tôi như bị đóng băng trong khoảnh khắc, rồi chìm thẳng xuống đáy biển sâu.

Tôi lấy một ống tiêm vô trùng, hút ra một chút dịch còn sót lại quanh lỗ kim.

Trong suốt, không màu.

Tôi nhỏ nó lên giấy thử.

Ba giây.

Giấy thử biến thành màu tím đậm khủng khiếp.

Succinylcholine.