Nhà họ Thẩm phá sản, người giúp việc và bảo mẫu đều bỏ đi hết.
Vị hôn phu trước đây trở mặt, phủi sạch quan hệ với tôi rồi cưới luôn chị họ tôi.
Để trả nợ, bố tôi đem tôi “bán” cho Giang Dã – kẻ thù không đội trời chung trước kia của tôi.
Lúc này, Giang Dã mù mắt, tàn phế, tính tình thì kỳ quái.
Đêm tân hôn, anh ta nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, mấy kẻ đó chẳng sống yên được bao lâu đâu.”
Tôi ngẩn người, tưởng anh ta đang ám chỉ tôi.
Thân ở nhờ, tôi sống rụt rè, chẳng còn cái dáng vẻ hống hách kiêu căng như trước.
Sau đó, tôi mang cơm lên cho anh ta thì thấy anh đang dùng ảnh của tôi để làm thủ công, miệng còn không ngừng gọi tên tôi.
Tôi hoảng quá liền quay người bỏ chạy, ai ngờ Giang Dã lại đột ngột đứng bật dậy khỏi xe lăn, nhanh như chớp túm lấy tôi.
“Thẩm Tang An, em còn muốn chạy đi đâu? Không thấy chồng em đang bận à?”
Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhận ra mình bị lừa liền giơ tay tát anh một cái.
Giang Dã hơi sững người, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ đánh lại, ai ngờ anh ta lại nói: “Đúng rồi, chính là cái cảm giác này.”
01
Tôi kéo vali, đứng trước cổng nhà kẻ thù năm xưa.
Đối mặt với cánh cửa đóng kín, tôi giơ tay gõ cửa, tim đập loạn xạ.
Tự trọng khiến tôi muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc đó, cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông trung niên – là quản gia nhà họ Giang.
“Cô Thẩm phải không? Cậu chủ đang đợi cô bên trong.”
Tôi vội gật đầu, ông ấy cười và giúp tôi xách hành lý, tôi cũng không từ chối.
Chỉ ba ngày trước, gia đình tôi gặp biến cố lớn.
Tập đoàn Thẩm thị phá sản, nợ lên tới cả chục tỷ.
Bố tôi cầu xin vị hôn phu của tôi – Trì Tự cưới tôi, định dùng tiền sính lễ để lấp cái hố này.
Nhưng Trì Tự thẳng thừng từ chối, còn quay đầu dùng mười tỷ đó để cưới chị họ tôi – Phó Vân Thư.
Thật ra anh ta không cưới tôi, cùng lắm tôi chỉ buồn. Tôi hiểu quyết định đó của anh ta.
Mười tỷ đâu phải con số nhỏ, cả đời nhiều người cũng chẳng kiếm nổi chừng đó.
Nhưng anh ta không thể quay đầu cưới người khác, lại còn là Phó Vân Thư.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Vân Thư luôn so đo thiệt hơn với tôi. Giờ thì hay rồi, Trì Tự cưới cô ta, cô ta đắc ý lắm.
Chuyện này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt tôi cho thiên hạ cười chê cả.
Bố tôi không còn cách nào khác, đành chủ động tìm đến nhà họ Giang. Tôi không biết ông đã nói gì, chỉ biết Giang Dã lại đồng ý cưới tôi.
Lúc nghe tin đó, tôi chỉ thấy nực cười. Bản năng cho rằng Giang Dã muốn làm nhục tôi.
Tôi muốn từ chối cũng không được, vì bố tôi đã nhận đủ mười tỷ để vá vào chỗ nợ rồi.
Đến khi tận mắt thấy người nhà họ Giang, tôi mới hiểu vì sao họ lại dễ dàng đồng ý cho tôi vào cửa như vậy.
Giang Dã ngồi trên xe lăn, ánh mắt vô hồn.
Mấy năm không gặp, anh ta gầy đi trông thấy. Người đẩy xe lăn cho anh là một bảo mẫu, đưa anh dừng lại trước mặt tôi.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Giang Dã, chân anh sao vậy?”
Anh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tai nạn xe, đứng dậy không nổi nữa.”
Tôi nhìn kỹ vào mắt anh, con ngươi xám xịt, vô thần.
Tôi lắp bắp: “Mắt anh…”
“Bị mù rồi.” – anh đáp rất dửng dưng.
“Thế nào? Thấy tôi thế này thua kém vị hôn phu của cô à?”
Giọng điệu mỉa mai quen thuộc ấy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là Giang Dã thật rồi.
“Không đâu, tôi thấy các anh ai cũng ổn cả.”
Tôi không muốn nói xấu ai. Nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ phí thời gian và tổn tâm sức.
Giang Dã bật cười, không rõ là châm chọc hay có ý gì khác.
“Chú Lý, sắp xếp phòng cho cô ấy.”
Quản gia ngạc nhiên: “Cô Thẩm không ở cùng phòng với cậu chủ sao?”
Mặt tôi khẽ biến sắc. Bây giờ tôi và Giang Dã là vợ chồng hợp pháp, dù thế nào cũng có khả năng xảy ra tiếp xúc thân thể.
Mà Giang Dã cưới tôi, chắc chắn không phải vì từ thiện hay chỉ để làm vật trang trí.
Dù chân bị liệt, mắt bị mù, Giang Dã vẫn là cậu chủ nhà họ Giang.
“Cô ấy sẽ ngủ ở phòng tôi, dọn dẹp lại phòng là được. Có vấn đề gì không?”
Quản gia mỉm cười: “Vâng, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị ngay.”
2.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, có chút hoang mang, chẳng biết bước tiếp theo nên làm gì.
Đã là thân phận ở nhờ, lại còn là ở nhờ Giang Dã, tôi chẳng trông mong cuộc sống sau này sẽ dễ chịu gì.
“Ngẩn ra làm gì? Đẩy tôi ra vườn.”
Tôi cắn răng, đành nhịn.
Tôi đặt tay lên tay cầm xe lăn, đẩy Giang Dã đi về phía vườn hoa, không nhận ra sắc mặt anh ta lúc này hơi tái đi.
Trong vườn trồng rất nhiều hoa, thậm chí cả mấy khóm nguyệt quý mà tôi từng trồng cho vui cũng vẫn còn ở đó.
Khung cảnh đẹp thật, nhưng tiếc là Giang Dã lại là một người mù.
“Thẩm Tang An, tôi đã nói rồi, Trì Tự không phải loại người tốt, là cô cứ khăng khăng thích hắn ta.”
“Ừ đúng rồi, là tôi mù mắt.”
Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ cãi lại Giang Dã, nhưng bây giờ chỉ đành hùa theo cho yên chuyện.
Sắc mặt Giang Dã tối sầm: “Cô đang chơi trò ngoài mặt thì vâng dạ, trong lòng thì chống đối đấy à?”
“Không có, tôi nào dám.”
Giang Dã im lặng một lúc, rồi đột ngột nói: “Cô không cần sợ, có vài người sớm muộn gì cũng xong đời thôi.”
Tôi nghe mà cứ đơ người, theo bản năng lại tưởng anh ta đang ám chỉ mình.
Tính tình Giang Dã thay đổi thất thường, lại nói tiếp: “Đẩy tôi về đi, rồi tự giác cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Tôi nghẹn họng đến mức mặt biến dạng, thật muốn tát cho anh ta một cái.
Giang Dã đã mù rồi mà còn nói không muốn nhìn thấy tôi – đúng là có bệnh thật.
Tôi mặt không cảm xúc đẩy xe cho anh ta, nhưng không cẩn thận để bánh xe cán phải một viên đá, suýt nữa khiến Giang Dã lật xe.
Mặt Giang Dã tái xanh: “Thẩm Tang An! Cô muốn hại chết tôi à?!”
Tôi không dám đâu, anh còn là “phiếu cơm dài hạn” của tôi mà.
Nhưng tất nhiên tôi không thể nói toạc ra câu đó.
“Xin lỗi, là tôi mù nên không nhìn rõ đường đấy.”