6

Tôi gật đầu.

Khoảnh khắc trước khi rời đi, Trương Lăng Phong đã nhét mạnh vào tay tôi.

“Hướng Gia, đừng đùa giỡn với cơ thể mình.”

Không nhận thì phí, tôi cũng không muốn để lại sẹo.

Khóe môi Tô Tình nhẹ nhàng cong lên, “Hướng Gia, đúng là xem thường cô rồi!”

“Cô nghĩ như vậy là có thể hơn được tôi sao, thật nực cười!”

Buổi trưa, tin nhắn trong nhóm làm việc liên tục cập nhật.

Thông báo nhóm: Phương án A giao toàn quyền cho Giám đốc Tô Tình xử lý, trưởng nhóm Hướng Gia trong ngày hoàn thành bàn giao công việc.

[Chúc mừng Giám đốc Tô@Tô Tình]

[Chúc mừng Giám đốc Tô, hoa tươi@Tô Tình]

[Chúc mừng Giám đốc Tô, chắp tay@Tô Tình]

+99!

Trong nhóm nhỏ.

Các thành viên phẫn nộ.

[Dựa vào cái gì vậy! Chúng ta làm xong phương án rồi, cô ta không biết xấu hổ mà hớt tay trên!]

[Không hiểu Tổng giám đốc Trương nghĩ gì, lại bị loại phụ nữ này qua mặt!]

[Bó tay! Thưởng năm và thưởng quý lại không có! Tô Tình cứ nhằm vào nhóm mình mãi thế, trong nhóm chúng ta có kẻ thù của cô ta à?!]

Thì ra là đợi tôi ở đây.

【Cạn lời, nam chính bị gì vậy! Muốn nữ chính quay lại mà phải dùng mưu trò?】

【Nam chính là thiên chi kiêu tử, làm sao cúi đầu được!】

【Đám ghét phụ nữ các người đủ rồi đấy! Nữ chính thảm như vậy còn bắt cô ấy đi nịnh đàn ông?!】

Tôi gửi tin nhắn cho Trương Lăng Phong, [tối nói chuyện]

[đợi tôi ở bãi xe]

【Aaaa! Nữ chính không nhịn được nữa nên tìm nam chính hòa lại rồi!】

【Hehe~ biết ngay nữ chính không chịu được lâu mà~】

7

“Hướng Gia, em có gì muốn nói.”

Tôi để ý Trương Lăng Phong xịt keo vuốt tóc, còn xịt chút nước hoa.

“Phương án có thể đừng giao cho cô ta không.”

Nụ cười của Trương Lăng Phong nhạt đi, “Em tìm anh, chỉ để nói những thứ này.”

Tôi im lặng.

“Hướng Gia, anh không cho người ta đường tắt, em tìm nhầm rồi.”

Tôi: “Vì người đi đường tắt không phải Tô Tình nên cánh cửa của anh đều đóng.”

“Hướng Gia, em nói chuyện khó nghe quá.” Trương Lăng Phong nhíu mày.

“Tô Tình là bạn thanh mai của anh, anh hy vọng đây là lần cuối anh nghe thấy lời dị nghị.”

Một tuần sau, phương án xảy ra vấn đề nghiêm trọng, đối tác không hài lòng.

Trong cuộc họp khẩn, Tô Tình đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi.

“Hướng Gia, tôi biết chị muốn thể hiện, nhưng không thể lấy uy tín công ty ra đùa được!” Cô ta chính nghĩa nghiêm khắc.

Tôi nhìn màn đổ tội của cô ta, không nhịn được bật cười.

Lần trước tôi với Trương Lăng Phong không vui rồi, tôi đã rút khỏi dự án.

“Tổng giám đốc Trương, xin hãy điều tra lại hồ sơ, làm rõ sự thật.”

Trương Lăng Phong nhíu mày, ánh mắt quét qua tôi và Tô Tình, cuối cùng trầm giọng: “Hướng Gia, cô quá làm tôi thất vọng rồi. Thưởng quý này bị khấu trừ toàn bộ, viết cho tôi bản kiểm điểm mười nghìn chữ.”

Anh thậm chí không cho tôi cơ hội giải thích.

Trong cán cân của anh, lời của Tô Tình vĩnh viễn đáng tin hơn tôi.

Sự giải thích của tôi, sự ấm ức của tôi, trong mắt anh có lẽ chỉ là ngụy biện và không biết điều.

Ánh mắt thương hại hoặc hả hê của đồng nghiệp khiến tôi ngồi trên đống kim châm.

Màn hình máy tính vẫn dừng ở bản kiểm điểm, đâm vào mắt tôi đau nhói.

Tô Tình bước trên đôi giày cao gót đến bên cạnh bàn tôi, cúi xuống, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy.

“Thấy chưa, người Phong ca tin luôn là tôi. Còn cô là cái gì?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn nụ cười đắc ý của cô ta, rồi nhìn cánh cửa phòng tổng tài đóng chặt.

Bên trong là người đàn ông tôi từng yêu bằng cả trái tim.

Hết lần này đến lần khác dùng sự mặc nhận và thiên vị của anh, đẩy tôi vào vực sâu.

Đủ rồi.

Thực sự đủ rồi.

Tôi không phải mai rùa.

Không thể nhịn thì không cần nhịn nữa.

Tôi đứng dậy, tát thẳng một cái vào mặt Tô Tình.

Cô ta sững người, rồi hét lên: “Hướng Gia, cô là cái thá gì mà dám đánh tôi!”

Trương Lăng Phong bước ra khỏi phòng làm việc, thấy vết đỏ trên mặt Tô Tình, gương mặt anh lập tức sầm xuống.

“Hướng Gia, em làm gì vậy!”

Các đồng nghiệp giả vờ làm việc nhưng đều len lén dõi theo.

Tôi xoa cổ tay, từ tốn cong môi: “Trương Lăng Phong, lại đây, tôi có chuyện muốn nói!”

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/tinh-yeu-khong-can-thu-long/chuong-6