Dòng bình luận náo nhiệt không ngừng.
【Hứ! Có gì mà không cho trẫm xem! Trẫm sẵn sàng xem quảng cáo để mở khóa!】
【Nam chính chiều nữ chính quá trời luôn! Vì nghĩ cho cô ấy nên mới làm vậy! Không muốn cô ấy bị chèn ép nơi công sở!】
【Hu hu hu! Cắn quá đỉnh luôn!】
Tôi mấp máy môi, hồi lâu mới thở ra một hơi, “Được.”
Đồng nghiệp mắt sáng rỡ: “Dù sao thì tôi cũng đã đẩy thuyền cặp đôi này lâu rồi. Có giám đốc Tô – mặt trời nhỏ, Tổng giám đốc Trương cũng trở nên dễ gần hẳn.”
Trương Lăng Phong đi ngang qua phòng pha trà, giả vờ vô tình đối mắt với tôi.
“Tổng giám đốc Trương.”
Anh lạnh lùng gật đầu với tôi.
【Đồ kiêu ngạo, mắt thì dính chặt lên người vợ từ nãy đến giờ! Giờ còn giả bộ cái gì?】
【Đồ gian xảo! Cố tình hỏi thăm nữ chính đang ở phòng trà, vòng đường xa chỉ để được liếc nhìn cô ấy một cái!】
【Nói thật đi! Cậu có phải hối hận muốn chết không! Không nên nói chia tay với vợ chứ gì!】
Tôi dửng dưng quay đi.
Trong buổi họp báo cáo, tôi đang chuẩn bị trình bày phương án.
“Đợi chút.” Tô Tình cười ngắt lời, “Phong ca, dự án này em đã trao đổi với anh rồi. Hay là để em trình bày đi, có thể sẽ tổng quát hơn.”
Phương án này, tôi dẫn dắt cả nhóm thức trắng đêm không biết bao nhiêu lần mới làm ra được.
Mọi người đang trông vào khoản thưởng này để xoay sở.
Các thành viên trong nhóm lặng lẽ tức giận nhìn Tô Tình, không muốn công lao bị người khác cướp mất.
Tôi nhìn về phía Trương Lăng Phong đang ngồi ghế chủ tọa.
Ngón tay anh khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt dừng lại trên người Tô Tình, mang theo chút nuông chiều.
“Ừ, tư duy của giám đốc Tô rất rõ ràng.”
4
Sắc mặt các thành viên trong nhóm tái nhợt.
Tô Tình không liếc nhìn tôi một cái, ngang nhiên cướp lấy phương án của tôi như điều đương nhiên.
Tôi siết chặt bản phương án, nhìn Trương Lăng Phong, “Tổng giám đốc Trương, đây là thành quả của nhóm chúng tôi.”
“Đều là vì sự phát triển của công ty, ai trình bày cũng được.” Trương Lăng Phong sắc mặt bình tĩnh, “Một bản trình bày có thể khiến Giám đốc Tô vui vẻ, rất đáng.”
“Trưởng nhóm Hướng, Phong ca đã lên tiếng rồi, đưa cho tôi đi.” Tô Tình tràn đầy ưu thế, móng tay cào qua mu bàn tay tôi, để lại ba vết xước.
Trương Lăng Phong thấy vết xước, vô thức đứng bật dậy.
“Tổng giám đốc Trương?”
“Phong ca?”
Trương Lăng Phong nhận ra không ổn, ngồi xuống lại, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên vết thương của tôi.
“Tiếp tục.”
【Nữ chính bị thương rồi, nam chính đau lòng chết mất!】
【Nam chính cao ngạo quen rồi, không chịu cúi đầu, nữ chính mau dỗ dành anh ấy đi! Ngày tốt sắp tới rồi!】
【Đồ kiêu ngạo chết tiệt! Nam chính đúng là khiến người ta yêu mến!】
【Mấy người phía trên đầu óc có vấn đề à? Xem bao lâu rồi, vẫn luôn là nữ chính bao dung nam chính, lần này nữ chính chịu ấm ức, mấy người còn bảo cô ấy dỗ nam chính, mấy người có còn là người không?】
【Cút đi! Tôi đến đây chỉ vì nhan sắc nam chính! Con gái dỗ bạn trai là lẽ đương nhiên!】
Tôi cụp mắt xuống, mu bàn tay nóng rát, nhưng không bằng trái tim đang rỉ máu.
Những nỗ lực của tôi, trong mắt anh, chẳng bằng việc khiến Tô Tình vui.
Lẽ ra tôi nên sớm nhận ra điều đó rồi, phải không?
Trong buổi tiệc mừng công ty, tôi mặc chiếc váy dạ hội đặt trên PDD, đứng có phần gò bó trong góc.
Tô Tình cầm ly rượu, uyển chuyển đi tới trước mặt tôi, quan sát từ trên xuống dưới, “Trưởng nhóm Hướng, chiếc váy này thật độc đáo! Còn hàng không vậy?”
Tôi ngây thơ tưởng cô ta thích váy của tôi, liền gửi liên kết cho cô ta.
Tô Tình tròn mắt kêu lên: “Wow! Mà chỉ có hai trăm tệ thôi sao!”
“Trưởng nhóm Hướng, chị không có váy thì sao không nói với Phong ca, chị như vậy chẳng phải làm anh ấy mất mặt sao.” Cô ta ghé sát tôi, ánh mắt mỉa mai, giọng điệu thương hại.
“Ồ. Xem trí nhớ tôi kìa, hai người chưa công khai mà. Khó trách anh ấy không công khai, hóa ra là ngại chị không đủ tư cách.”
“Con gái ấy mà, vẫn nên đối xử tốt với bản thân một chút, nếu không làm sao giữ được trái tim đàn ông?”

