Nhưng tôi lại bị tình yêu che mắt, lao vào như con thiêu thân.

Kết cục, tôi chỉ nhận về toàn là đau thương.

Mẹ tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, giọng nói ấm áp:

“Không sao đâu con, ngoan nào. Con vẫn còn trẻ, phía trước vẫn còn cả một cuộc đời.”

“Khi về thảo nguyên, mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt hơn!”

Mẹ tôi nhìn tôi, giọng nói đầy yêu thương.

Anh trai tôi hành động rất nhanh, ngay trong ngày hôm đó, anh đã giúp tôi làm thủ tục chuyển viện, đưa tôi lên chuyên cơ riêng trở về thảo nguyên.

06

Ở nước ngoài, Tiêu Cảnh Dịch vừa mới đưa Giang Như Nguyệt đi phẫu thuật xong.

Lúc này, anh ta đang cẩn thận đút từng muỗng canh gà cho cô ta.

Bỗng nhiên, một cơn đau nhói như bóp nghẹt lồng ngực anh ta, khiến tay anh run lên, làm đổ canh lên người Giang Như Nguyệt.

Anh ta ôm lấy ngực, cảm giác bất an dâng tràn trong lòng.

“Cảnh Dịch ca ca, anh sao vậy?”

“Có phải anh quá mệt không? Lên giường nghỉ ngơi một lát đi.”

Giang Như Nguyệt hơi nhích người, vỗ vỗ lên giường ra hiệu cho anh ta.

“Không sao… chỉ là chợt nhớ ra còn một chuyện quan trọng chưa dặn thư ký. Anh ra ngoài gọi điện một chút.”

Anh ta qua loa tìm cớ, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Tiêu Cảnh Dịch lập tức gọi điện cho Tuyết Kỳ.

Nhưng gọi liên tục hơn mười cuộc, cô ấy vẫn không bắt máy.

Một nỗi lo sợ chưa từng có bỗng siết chặt lấy trái tim anh ta.

“Tuyết Kỳ! Cô ấy không còn ở đó nữa sao?”

Anh ta hoảng loạn, chỉ muốn lập tức bay về nước để tìm cô.

Ở trong phòng bệnh, Giang Như Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Cảnh Dịch, trong mắt lóe lên tia tính toán.

Thấy anh ta chuẩn bị rời đi, cô ta liền co mình lại, giọng run rẩy, nước mắt lưng tròng:

“Cảnh Dịch ca ca, anh có thể ở lại với em thêm chút nữa không?”

“Em một mình ở nước ngoài, thực sự rất sợ…”

“Chỉ cần nhắm mắt lại, em lại nhớ đến những gã đàn ông ghê tởm kia và bàn phẫu thuật lạnh lẽo…”

Cô ta kéo lấy vạt áo của Tiêu Cảnh Dịch, nước mắt lăn dài trên má, trông yếu đuối đến đáng thương.

Tim Tiêu Cảnh Dịch lập tức mềm nhũn.

Cô ta vừa mới phá thai xong, đang trong giai đoạn yếu ớt nhất.

Anh ta làm sao có thể nhẫn tâm bỏ cô ta lại một mình chứ?

Dù sao, ở trong nước vẫn còn mẹ anh ta chăm sóc Tuyết Kỳ.

Hơn nữa, Tuyết Kỳ đã thề sẽ sinh con, cô ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Quan trọng hơn hết… cô ấy yêu anh ta đến vậy, làm sao có thể nỡ rời xa anh ta được?

Nghĩ đến cảnh Tuyết Kỳ ghen tuông trước đây, khóe môi anh ta bất giác cong lên.

Anh ta biết, cô ấy luôn để ý đến Giang Như Nguyệt.

Nhưng Giang Như Nguyệt là ân nhân cứu mạng anh ta, hơn nữa, anh ta cũng từng thích cô ta.

Với hai lý do đó, anh ta không thể hoàn toàn bỏ mặc cô ta được.

Hơn nữa, mỗi lần thấy Tuyết Kỳ vì Giang Như Nguyệt mà ghen, anh ta đều cảm thấy hạnh phúc.

Đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho tình yêu của cô ấy.

Nghĩ vậy, anh ta hoàn toàn yên tâm, tin chắc rằng Tuyết Kỳ sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta.

Vì thế, anh ta quyết định ở lại nước ngoài thêm một tháng để chăm sóc Giang Như Nguyệt.

Mãi đến khi mọi chuyện ổn thỏa, anh ta mới ung dung quay về nước.

07

Vừa xuống máy bay, Tiêu Cảnh Dịch lập tức lao thẳng về biệt thự.

Chưa kịp vào cửa, anh ta đã lớn tiếng gọi:

“Tuyết Kỳ, anh về rồi đây!”

Nhưng trong biệt thự hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào của Tuyết Kỳ.

Tất cả đồ đạc của cô đều đã biến mất.

Trên sofa, mẹ anh ta đang ngồi trò chuyện vui vẻ với mẹ Giang Như Nguyệt.

Mẹ Tiêu thấy con trai bước vào, cười rạng rỡ:

“Cảnh Dịch, cuối cùng con cũng về rồi!”

“Con bé tiện nhân đó, mẹ đã giúp con đuổi đi rồi!”

Bà ta thản nhiên nói:

“Nó đã ký vào đơn ly hôn.”

“Về đúng lúc lắm, ngày mai hai đứa đến cục dân chính hoàn tất thủ tục đi!”

“Còn Như Nguyệt, con bé mang thai được bốn tháng rồi đúng không?”

“Tranh thủ lúc bụng chưa lớn quá, nhanh chóng tổ chức đám cưới đi!”

“Nếu để bụng lớn rồi, mặc váy cưới sẽ không đẹp đâu!”

Mẹ Giang cũng vui vẻ phụ họa:

“Nhà chúng tôi theo truyền thống, hôn lễ sẽ tổ chức theo phong cách Trung Hoa cổ điển, như vậy sẽ trang trọng hơn.”

Nghe những lời đó, Tiêu Cảnh Dịch cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đầu.

Cả người anh ta sững sờ, giọng nói nghẹn lại:

“Mọi người… đang nói gì vậy?”

Mẹ Tiêu nhìn anh ta như thể đó là một điều hiển nhiên:

“Thì là chuyện hôn sự của con và Như Nguyệt chứ còn gì nữa!”

“Con làm con bé có thai rồi, chẳng lẽ lại không chịu trách nhiệm?”

Mẹ Tiêu không vui, cau mày hỏ.:

“Mọi người nói gì vậy? Khi nào tôi nói là sẽ cưới Như Nguyệt?”

“Vợ tôi là Tuyết Kỳ!”

Tiêu Cảnh Dịch gào lên, mắt đỏ ngầu, cả người như một kẻ điên loạn:

“Mẹ đã đưa Tuyết Kỳ đi đâu?”

“Còn con của con? Con của con đâu rồi?”

Giọng anh ta run rẩy, một dự cảm chẳng lành tràn ngập trong lòng.

Mẹ Tiêu hừ lạnh, sắc mặt đầy khinh thường:

“Con của con? Nó chỉ là một đứa nghiệt chủng!”

“Đừng có nhắc đến cái con đàn bà lăng loàn đó nữa!”

“Nửa đêm đi uống rượu ở quán bar rồi bị người ta nhặt về!”

“Nhà họ Tiêu không chấp nhận loại con dâu như thế!”

“Con có biết bây giờ người ngoài đang bàn tán thế nào về gia đình mình không?”

“Bọn họ nói con bị cắm bao nhiêu cái sừng, rằng con đang nuôi con của kẻ khác!”

“Danh tiếng của Tiêu gia sắp bị con đàn bà đó làm cho ô uế hết rồi!”

“Biết thế này, mẹ tuyệt đối sẽ không cho con cưới nó ngay từ đầu!”

Bà ta càng nói càng giận dữ.

“Cảnh Dịch, con đừng nghĩ về con tiện nhân đó nữa!”

Mẹ Giang bỗng nhận ra điều gì đó, quay sang hỏi với vẻ ngạc nhiên:

“Nhưng mà… Như Nguyệt đâu? Sao con bé không về cùng con? Không phải hai đứa ra nước ngoài nghỉ ngơi sao?”

Tiêu Cảnh Dịch bật cười lạnh lẽo, ánh mắt đầy điên cuồng:

“Giang Như Nguyệt?”

“Ha… Ha ha… Cái thai của cô ta đã bị phá rồi!”

Anh ta nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ trước mặt, nở một nụ cười méo mó, giọng điệu chứa đầy chua xót:

“Tôi sai rồi! Tôi không nên vì cái gọi là ân tình mà để Tuyết Kỳ phải chịu tổn thương!”

“Nghiệt chủng ư? Cái thai của Giang Như Nguyệt mới là nghiệt chủng!”

“Người bị nhặt về từ quán bar chính là cô ta, không phải Tuyết Kỳ!”

“Ha ha ha ha!”

Tiêu Cảnh Dịch bật cười lớn, nhưng nước mắt lại chảy xuống, ánh mắt tràn đầy hối hận.

“Con… con nói gì?”

Mẹ Tiêu tái mặt, không tin nổi vào tai mình.

“Tuyết Kỳ mới là người đang mang thai con của con?”

“Không thể nào! Điều đó tuyệt đối không thể!”

Bà ta lảo đảo lùi lại hai bước, không dám tin vào sự thật.

Mẹ Giang cũng đờ người, nụ cười trên môi cứng lại.

Bà ta lẩm bẩm:

“Không thể nào… Như Nguyệt nói đó là con của con mà!”

“Làm sao có thể nhầm được?”

Tiêu Cảnh Dịch cười lạnh, giọng nói đầy căm phẫn:

“Cút! Tôi có ngủ với cô ta hay không, chẳng lẽ tôi không biết sao?”

Cơn phẫn nộ của anh ta bùng lên, khiến mẹ Giang sợ hãi đến mức run rẩy, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng rời khỏi biệt thự.

Mẹ Tiêu lấy lại bình tĩnh, vỗ nhẹ lên vai con trai, giọng điệu an ủi:

“Không sao cả, con trai của mẹ! Con ưu tú như vậy, muốn tìm một cô tiểu thư danh giá để kết hôn chẳng có gì là khó!”

“Mẹ không bao giờ chấp nhận con nhỏ nhà quê đó!”

“Dù có sinh con ra, cũng là loại mang gen kém cỏi!”

“Chỉ cần con cưới một thiên kim tiểu thư khác, con cái sau này chắc chắn sẽ thông minh, ưu tú hơn!”

Bà ta nói với vẻ chắc nịch, như thể tất cả đã được định đoạt.

Nhưng không ngờ—

“CÚT!”

Tiêu Cảnh Dịch gào lên, mất hết lý trí, gương mặt đầy sự điên cuồng:

“Tôi chỉ cần Tuyết Kỳ! Những người khác tôi đều không cần!”

Mẹ Tiêu kinh hãi nhìn con trai, trong lòng tràn ngập thất vọng.

Bà ta đè nén cơn giận, thở dài một hơi:

“Vì một người phụ nữ mà con phát điên thế này? Được rồi, con cứ bình tĩnh lại đi, vài ngày nữa mẹ sẽ quay lại!”

Bà ta không muốn nói thêm nữa, chỉ lắc đầu rồi rời khỏi biệt thự.

Sau khi mọi người đi hết, căn biệt thự rộng lớn bỗng trở nên lạnh lẽo, tĩnh mịch.

Tiêu Cảnh Dịch đứng giữa phòng khách trống rỗng, cảm giác như thế giới của anh ta đã sụp đổ.

Anh ta cúi đầu, lẩm bẩm trong tuyệt vọng:

“Tuyết Kỳ, anh sai rồi…”

“Em có thể quay về không?”

08

Ở Tây Bắc, tôi hít một hơi thật sâu, ngắm nhìn thảo nguyên rộng lớn quen thuộc.

Tâm hồn tôi như được giải phóng, mọi phiền muộn đều tan biến.

Đúng là bố mẹ tôi chăn nuôi bò và cừu, nhưng họ không phải là những người nông dân bình thường.

Từ hơn mười năm trước, họ đã tự thành lập công ty riêng, xây dựng nhiều nhà máy sản xuất sữa, cung cấp cho khắp cả nước.

Sau hơn mười năm phát triển, công ty của bố mẹ tôi đã trở thành nhà cung cấp sữa hàng đầu trong nước.

Tuy nhiên, họ luôn sống rất khiêm tốn, chưa từng nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.

Thậm chí, trên những bảng xếp hạng tài sản của giới siêu giàu, họ còn chủ động dùng quan hệ để xóa tên mình khỏi danh sách.

Lúc nhỏ, tôi từng tò mò hỏi bố tại sao lại làm vậy.

Bố cười, xoa đầu tôi rồi nói:

“Không nên phô trương tài sản! Làm vậy cũng là để bảo vệ con và anh trai con.”

“Hơn nữa, số tiền bố kiếm được vẫn chưa là gì cả. Những người thực sự giàu có, tên của họ thậm chí còn không dám xuất hiện trên mấy bảng xếp hạng đó!”

Sau khi về nhà, mẹ nhất quyết bắt tôi nghỉ ngơi suốt một tháng.

Chỉ khi thấy sắc mặt tôi hồng hào trở lại, bà mới chịu thả tôi ra ngoài.

Vừa được “phóng thích,” tôi lập tức lao ra thảo nguyên, cưỡi ngựa, chăn bò, chăn cừu, tận hưởng cảm giác tự do hòa mình vào thiên nhiên.

Sau quãng thời gian ngột ngạt ở thành phố, tôi cứ thế rong ruổi trên đồng cỏ suốt một tuần liền.

Nhưng sau mấy ngày liền phơi nắng và gió, tôi không ngoài dự đoán mà đổ bệnh, lại bị bắt nằm bẹp trên giường mấy ngày.