4
“chú nhỏ của em nhìn thì lạnh lùng, chứ thật ra rất dịu dàng và tinh tế. Dạo này anh ấy thường xuyên tặng quà cho chị, nào là khăn quàng cổ, nào là kem dưỡng da… còn có lần thấy chị bị quấy rối, anh ấy ra tay đuổi cả tên lưu manh đi.”
“Mọi người đều nói anh ấy thích chị, nhưng chị thì vẫn không có cảm giác an toàn. Không biết anh ấy tốt với chị vì là đồng chí cách mạng, hay là vì thật sự yêu chị…”
Sự vui mừng xen lẫn lo lắng của Tô Kiều Phân khiến Hạ Tri Tinh như rơi vào cõi mộng.
Kiếp trước, cô và Cố Tử Thâm sống bên nhau hơn ba mươi năm.
Dù sau khi kết hôn hai người ngủ riêng, nhưng mỗi tuần anh đều qua phòng cô thực hiện nghĩa vụ của một người chồng.
Thế nhưng mỗi lần một tuần, anh đều đòi hỏi mạnh mẽ đến mức gần như trút hết tất cả ham muốn trong một đêm.
Chưa từng có chút dịu dàng hay xót thương.
Còn với Tô Kiều Phân, Cố Tử Thâm lại dịu dàng như thể đang nâng niu báu vật.
Chỉ cần cô ta rụng một sợi tóc thôi, anh cũng đau lòng nửa ngày trời.
Khi đó, anh đưa đón Tô Kiều Phân đi làm mỗi ngày, mua bữa sáng cho cô ta, không cho bất kỳ người đàn ông nào lại gần cô ta một bước.
Thân xác anh ở bên Hạ Tri Tinh, nhưng trái tim lại dành trọn cho người phụ nữ khác.
Nghĩ đến đây, Hạ Tri Tinh tự nhủ bản thân phải giữ lòng bình lặng.
Cô nói với Tô Kiều Phân:
“em không biết chú nhỏ có yêu chị không, nhưng em chưa từng thấy chú ấy quan tâm đến người phụ nữ nào khác như vậy. chú ấy thật sự rất tốt với chị.”
Nghe vậy, trên má Tô Kiều Phân thoáng ửng hồng, cười ngại ngùng:
“Nếu thật sự là như vậy… thì chị có thể yên tâm mà lấy chú ấy rồi.”
Hạ Tri Tinh cụp mắt xuống, siết chặt lòng bàn tay, không nói thêm gì nữa.
Ra khỏi tiệm ảnh, Tô Kiều Phân lại kéo cô sang tòa nhà bách hóa bên cạnh mua quần áo.
Cô ta cầm lên một chiếc váy liền đỏ rực, giơ lên trước người Hạ Tri Tinh so thử:
“Tri Tinh mặc mấy màu tươi tắn như thế này trông rất đẹp. Đến ngày chị cưới với chú nhỏ của em, em mặc váy đỏ nhé?”
Sắc đỏ của chiếc váy như máu tươi đâm thẳng vào mắt Hạ Tri Tinh, khiến cô lập tức nhớ đến hình ảnh ba mẹ toàn thân bê bết máu trong bộ cảnh phục.
“Em không mặc.”
Cảm giác phản kháng dâng lên trong lồng ngực, Hạ Tri Tinh theo phản xạ đẩy chiếc váy đỏ ra.
Ba mẹ mới vừa qua ngày thất đầu, cô không muốn chạm vào bất cứ thứ gì mang tính hỉ sự.
Nhưng rõ ràng cô không hề dùng sức, vậy mà chiếc váy trên tay Tô Kiều Phân vẫn rơi xuống đất, lấm lem bụi bặm.
Cố Tử Thâm nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt lập tức sầm lại.
“Không có quy củ! A Phân tặng cháu quà gặp mặt, cháu dám ném quà xuống đất?”
Tô Kiều Phân nhặt váy lên, phủi nhẹ lớp bụi, ánh mắt đầy uất ức:
“Tri Tinh, em không thích bộ váy chị chọn cho em sao? Hay… em không thích cả chị luôn?”
Gương mặt Cố Tử Thâm càng u ám hơn, anh cầm váy đỏ lên, không để cô kịp phản ứng mà nhét vào tay cô.
“Lập tức thay cái váy đỏ này vào! Hôm nay bắt buộc phải mặc!”
Trái tim Hạ Tri Tinh như rơi xuống vực thẳm, toàn thân lạnh toát.
Nghĩ đến việc vài ngày nữa sẽ rời đi, cô không muốn gây thêm chuyện, đành nhẫn nhịn mang váy đi vào phía sau tấm rèm thay đồ.
Khi nhìn thấy mình trong gương, toàn thân rực đỏ, cô chỉ thấy như đang khoác lên người màu máu của ba mẹ.
Khóe mắt Hạ Tri Tinh dần đỏ ửng, cô khẽ thì thầm:
“Ba, mẹ… con xin lỗi…”
Vừa bước ra ngoài, cô đã nghe thấy tiếng khen của Tô Kiều Phân:
“Thật sự rất xinh…”
Nghe vậy, ánh mắt Cố Tử Thâm lập tức rơi lên người Hạ Tri Tinh.
Ánh nhìn sâu thẳm, u ám vài phần, rồi anh dời mắt đi.
“Xin lỗi A Phân.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng ấy, Hạ Tri Tinh hít sâu một hơi, từng chữ rõ ràng:
“cháu đã mặc váy rồi, chú nhỏ còn muốn cháu xin lỗi kiểu gì nữa?
Chẳng lẽ… phải quỳ xuống thì mới được coi là xong chuyện sao?”
Tô Kiều Phân vội vàng xoa dịu không khí:
“Không cần quỳ, vậy thì quá đáng lắm…”
Nói rồi, cô ta quay sang nhìn Cố Tử Thâm, giọng nũng nịu:
“Đừng giận Tri Tinh vì em nữa, con bé vẫn chỉ là đứa nhỏ mà…”
“Đã mười chín tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện. Sau này lên đại học, không ai chiều chuộng nó đâu.”
Cố Tử Thâm lạnh lùng nói xong thì kéo tay Tô Kiều Phân rời đi thẳng hướng cửa.
Nhìn theo bóng lưng hai người họ, Hạ Tri Tinh lẩm bẩm một mình:
“Đúng vậy… cháu đã mười chín tuổi rồi, từ giờ về sau, cuộc đời của cháu sẽ do chính cháu quyết định.”
“chú nhỏ à… người mà chú luôn thấy vướng víu, rất nhanh thôi sẽ rời khỏi nơi này.”
Hạ Tri Tinh đang định lặng lẽ bước theo họ thì bỗng trơ mắt nhìn hai người vừa nói sẽ cùng về, lại thản nhiên lên xe jeep và đi mất.
Cô đứng chết lặng tại chỗ.