1

Tháng 12 năm 1977.

Tại điểm đăng ký nguyện vọng thi đại học của Trường Quân khu Hải Thành.

Hạ Tri Tinh nhìn chằm chằm vào dòng khẩu hiệu đỏ chói trên bức tường trắng: “Hương mai nhờ giá lạnh mà lan tỏa.”

Một lần nữa, cô chắc chắn rằng… mình thật sự đã sống lại, quay về hai mươi hai năm trước.

“Tri Tinh à, với thành tích học tập của em thì thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đều dư sức.

Em chắc chắn muốn nộp đơn vào Đại học Cảnh sát Nhân dân sao?”

Lời của cô giáo chủ nhiệm – cô Vương – kéo Hạ Tri Tinh ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô nắm chặt tay cô Vương, trên gương mặt non nớt hiện lên nét cương quyết.

“Vâng, em muốn thi vào Đại học Cảnh sát Nhân dân. Em muốn trở thành cảnh sát nhân dân giống như ba mẹ em.”

Trong mắt cô Vương hiện rõ sự tán thưởng, bà nhẹ nhàng vỗ vai cô.

“Em là một đứa trẻ vừa có lý tưởng vừa có lý lịch trong sạch, là niềm tự hào của trường Quân khu chúng ta.”

“Kết quả sẽ có vào cuối tháng 12. Mấy ngày tới em nhớ tạm biệt chú nhỏ của em – Trung đoàn trưởng Cố. Thân phận của cậu ấy đặc biệt, không thể rời khỏi Hải Thành. Sau này em ra Bắc Kinh rồi, hai người sẽ khó mà gặp lại.”

chú nhỏ trong lời cô Vương nói, chính là người mà Hạ Tri Tinh đã gọi suốt mười năm – Cố Tử Thâm.

Cũng chính là chồng kiếp trước của cô.

Kiếp trước, khi ba mẹ Hạ Tri Tinh nhận nhiệm vụ mật, họ đã gửi gắm cô cho Cố Tử Thâm chăm sóc.

Dù hai người chỉ cách nhau chín tuổi, nhưng cô vẫn nghe lời ba gọi anh là “chú nhỏ”.

Cố Tử Thâm đích thân dẫn cô về nhà, quỳ xuống xoa đầu cô, dịu dàng nói:

“Tiểu Tinh đừng sợ, ba mẹ cháu phải đi làm nhiệm vụ dài hạn. Từ giờ trở đi, chú nhỏ sẽ là chỗ dựa cho cháu.”

Cố Tử Thâm thương cô đến tận xương tủy.

Anh dùng vỏ đạn rỗng làm cho cô một sợi dây chuyền hình ngôi sao và nói:

“Dây chuyền lấp lánh như sao trời, cháu chính là ngôi sao nhỏ mãi mãi của chú nhỏ.”

Từ khoảnh khắc ấy, người đàn ông mặc quân phục ấy đã trở thành bí mật đầu đời trong nhật ký thiếu nữ của Hạ Tri Tinh.

Hôm điền nguyện vọng đại học, chỉ vì một câu nói của Cố Tử Thâm:

“Nếu cháu thi vào Đại học Hải Thành, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”

Hạ Tri Tinh đã thay đổi nguyện vọng, chọn đại học bình thường ở Hải Thành, chỉ vì muốn ở lại bên anh, lưu luyến một chút hơi ấm nhỏ nhoi và sự cứu rỗi mong manh đó.

Ngày nhận giấy báo nhập học, Hạ Tri Tinh mượn cơn say, lén nhét vào túi quần quân phục của Cố Tử Thâm một bức thư tình.

Đêm đó, Cố Tử Thâm – người chưa từng nổi nóng với cô – lạnh mặt, ánh mắt nhìn cô sắc lạnh.

“Hạ Tri Tinh, chúng ta cách nhau chín tuổi, vốn không thể nào. Hơn nữa, tôi là chú nhỏ của cháu, nuôi cháu từ nhỏ. Sao cháu có thể thích tôi được?”

Hạ Tri Tinh có chút sợ, nhưng men say khiến tình cảm cô giấu kín bao năm trào dâng.

“chú nhỏ thì sao chứ? Chúng ta đâu có quan hệ máu mủ. Em đã bước chín mươi chín bước rồi… chỉ cần anh chịu bước thêm một bước nữa, Em–”

Lời còn chưa dứt, Cố Tử Thâm đã đẩy cô ra khỏi phòng.

“Hoang đường! Những lời hôm nay, tôi xem như chưa từng nghe. Sau này không được nhắc lại nữa!”

Từ đó về sau, để tránh né cô, Cố Tử Thâm ngày nào cũng ra ngoài từ sớm đến khuya mới về.

Nhưng rồi một đêm say rượu, anh lại bước vào phòng Hạ Tri Tinh, lên giường với cô.

Sau đó, hai người buộc phải kết hôn.

Thế nhưng Cố Tử Thâm luôn lạnh nhạt với cô, ngay từ đêm tân hôn đã ngủ riêng.

Thậm chí thường xuyên ngủ bên ngoài, dần dần biến cô thành một người vợ đầy oán trách.

Cho đến khi phát hiện Cố Tử Thâm thà chăm sóc một quả phụ cũng không muốn quay về nhà, Hạ Tri Tinh đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình bằng một sợi dây thừng.

Kiếp này được sống lại, cô không muốn đi vào vết xe đổ nữa!

Cô sẽ nghe theo tiếng gọi của trái tim.

Cô sẽ thi vào Đại học Cảnh sát.

Đến lúc đó, một người ở Nam, một người ở Bắc, cô và Cố Tử Thâm sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.

Thu lại dòng suy nghĩ, Hạ Tri Tinh siết chặt cây bút máy trong tay, kiên quyết ghi cả ba nguyện vọng vào Đại học Cảnh sát Nhân dân, rồi nộp lên.

Bên ngoài trường học.

Tuyết rơi lất phất trên những người đang mặc đồng phục công nhân màu xanh đầy đường, sau đó tan chảy dưới ánh nắng ấm áp.

Hải Thành – nơi suốt 50 năm chưa từng có tuyết rơi vào dịp Tết – nay lại đang đón những bông tuyết đầu tiên.

Nhìn dòng chữ “Gió xuân cải cách thổi khắp mọi miền, quê hương thay da đổi thịt” trên bức tường gạch đỏ ven đường, Hạ Tri Tinh đỏ mắt, khẽ mỉm cười.

Kiếp này sống lại, cô nhất định không muốn bị giam hãm trong một mối tình không công bằng.

Không còn muốn một mình diễn vở kịch đau thương nữa.