4

Sở Du, tôi cảnh cáo, nếu còn dám tranh với tôi, tôi sẽ cho cả thiên hạ thấy cảnh cô quỳ dưới đất không bằng một con chó!”

Tôi đau đến ngất, được người đi đường đưa vào bệnh viện.

Không biết hôn mê bao lâu, khi tỉnh dậy Hàn Tự Bạch đang ngồi bên cạnh.

Trong mắt anh ẩn một tia xót xa khó nhận ra, lặng lẽ ngồi bên tôi.

Tôi khẽ nói mình muốn xin nghỉ vài hôm để dưỡng sức.

Hàn Tự Bạch vội vàng gật đầu.

“Được, yên tâm. Ba ngày nữa là đến buổi đánh giá, chúng ta nhất định sẽ kéo nhà họ Tạ xuống.”

Đến ngày đánh giá, tôi và Hàn Tự Bạch ngồi ở hàng ghế đầu.

Tạ Hoài Niên thấy tôi và anh ngồi cùng nhau, dẫn An Linh Linh đến cười nhạo.

“Sở Du, em ăn cắp dự án của Linh Linh, bây giờ lại ngồi với kẻ mãi mãi đứng thứ hai.

Cho dù bị công ty đuổi việc, em tự buông thả cũng phải chọn công ty tốt hơn chứ.”

“À quên mất, công ty chúng tôi đứng nhất, em còn tìm được nơi nào tốt hơn sao?”

An Linh Linh cũng khinh miệt nói:

“Đợi nhà họ Tạ chúng tôi năm nay giữ vững vị trí số một và hợp tác được với nhà đầu tư lớn, thị trường này sẽ do chúng tôi nắm hết.

Đến lúc đó các người chỉ có nước về nhà ăn cát!”

Nhìn hai người họ, tôi chỉ thấy buồn nôn, da đầu tê rần.

Từ khi hủy hôn, Tạ Hoài Niên không còn giấu diếm, thản nhiên ôm An Linh Linh.

“Năng lực làm việc của Linh Linh giỏi hơn em nhiều!

Cô ấy dễ dàng làm ra bản đề án hợp tác mới, lần này là hợp tác liên tỉnh với thành phố A.

Lần này em đừng hòng có cơ hội ăn cắp thành quả nữa!”

Tôi thầm bật cười, bản mà anh nói chẳng phải là tờ giấy nháp tôi đã ném vào thùng rác sao?

Không ngờ An Linh Linh còn có sở thích lục thùng rác.

Nếu Tạ Hoài Niên thật sự dùng bản đó, tôi chỉ đợi xem trò hề.

Mấy ông chủ công ty khác vừa thấy Tạ Hoài Niên liền đến tâng bốc.

“Cái giải này còn cần trao sao?

Có Tạ tổng thì giải nhất chắc chắn là nhà họ Tạ rồi.”

“Đúng vậy, cúp Doanh nghiệp xuất sắc này với Tạ tổng chỉ là chuyện nhỏ.

Năm nay còn có khả năng được vốn đầu tư của ngài kia, có thêm chỗ dựa thì vị thế chỉ có thể đi lên.”

“Hẳn là chỉ có nhà họ Tạ thôi.”

Họ liếc nhìn về phía tôi và Hàn Tự Bạch.

“Không giống một số người, ngồi có sát sân khấu cũng vô ích.

Cái này là thực lực, đâu phải ngồi gần là giành được vinh quang đứng đầu!”

Được khen, Tạ Hoài Niên càng đắc ý, được họ vây quanh đi mất.

Tôi và Hàn Tự Bạch chỉ lặng lẽ nhìn theo, chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Bởi vì, năm nay ai đứng đầu vẫn còn khó nói lắm.

Lễ trao giải bắt đầu theo đúng quy trình.

Tạ Hoài Niên thậm chí còn đứng dậy trước, bước lên bục chờ được xướng tên.

Qua ánh sáng mờ, anh ta còn chế nhạo ra dấu khinh bỉ với Hàn Tự Bạch.

Nhưng khi MC xướng tên người thắng giải, cả hội trường đều sững sờ.

“Chúc mừng Hàn Tự Bạch giành giải nhất năm nay, đồng thời có cơ hội gặp gỡ bàn chuyện với ngài Thi!”

Tạ Hoài Niên vừa bước lên bậc thang thì nghe thấy tên Hàn Tự Bạch, cả đầu trống rỗng.

Đến khi Hàn Tự Bạch đi ngang qua, gương mặt anh nho nhã, trong mắt lại chứa đầy tự tin và khinh thường.

Anh cúi đầu nói nhỏ:

“Tạ tổng, xin lỗi nhé, năm nay chúng tôi cướp mất vị trí số một của anh.

Nhưng yên tâm, từ giờ anh cũng không còn cơ hội vượt qua nữa đâu!

Bởi chính anh đã tự tay đánh mất con bài tẩy của mình rồi.”

“Bây giờ có thể tránh ra cho tôi lên nhận giải được chưa?”

Tạ Hoài Niên chết lặng lùi lại để Hàn Tự Bạch bước lên sân khấu.

Một lúc sau mới hoàn hồn, anh ta chạy đến trước mặt tôi chất vấn.

“Sở Du, có phải em giở trò gì không? Công ty của anh sao có thể không đứng nhất được!”

Anh ta nhìn chằm chằm số liệu giữa công ty mình và công ty của Hàn Tự Bạch.

“Có phải em ăn cắp dự án của công ty anh nên hắn mới được nhất đúng không?”

Tôi im lặng, chỉ đứng nhìn anh ta phát điên.

Tạ Hoài Niên lại tưởng tôi bị chột dạ, không dám nói.

Anh ta lớn tiếng yêu cầu kiểm tra lại doanh thu và lợi nhuận của hai bên.

Ban tổ chức phía sau sân khấu khó chịu, lẩm bẩm:

“Không phải chứ, mấy năm trước anh ta nhất có ai đòi kiểm tra đâu.

Năm nay người khác được nhất thì lại không chịu thua à?”

Tạ Hoài Niên nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng.