4
Tôi vừa định giơ tay tát thêm lần nữa.
Ngay giây sau, một lực đẩy mạnh khiến tôi loạng choạng ngã xuống đất, đầu va vào cạnh bàn, máu nóng tức khắc chảy dài trên má.
Thẩm Dật Thần đứng chắn trước mặt Lâm Vãn Vãn như thể không nhìn thấy tôi bị thương, trừng mắt nhìn tôi tức giận.
“Cô đúng là đồ đàn bà chanh chua! Chúng tôi đã giải thích rõ ràng như vậy, cô dựa vào đâu mà đánh cô ấy?!”
Còn chưa để tôi kịp đứng dậy, anh ta đã thô bạo kéo tay tôi lôi ra ngoài.
“Xét nghiệm cho thấy tủy của cô phù hợp với Vãn Vãn. Hôm nay gọi cô đến vốn là để bàn bạc cho đàng hoàng.”
“Nhưng với thái độ này của cô, tôi thấy chẳng cần thương lượng nữa. Cứ để bác sĩ lấy tủy luôn đi. Chờ bệnh tình của Vãn Vãn ổn định, tôi sẽ ly hôn với cô ấy, rồi chúng ta tiếp tục sống với nhau.”
Trái tim tôi thắt lại, nhớ đến lần kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân. Khi đó anh ta còn cười bảo tôi làm thêm vài hạng mục không cần thiết.
Nói là lo lắng tôi thường thức khuya cùng anh ta nên muốn kiểm tra cho kỹ.
Hóa ra từ khi đó anh ta đã nhắm vào tôi.
Không phải vì lo cho sức khỏe của tôi, mà là âm thầm làm xét nghiệm ghép tủy cho Lâm Vãn Vãn.
Một cơn hận thù trào lên trong lòng.
Tôi siết chặt khung cửa, hét lớn:
“Thẩm Dật Thần, anh là đồ khốn! Dựa vào đâu tôi phải hiến tủy cho cô ta?!”
Tiếng cãi vã khiến đám đông xung quanh vây lại.
Thấy tình hình không ổn, Lâm Vãn Vãn yếu ớt bước xuống giường, quỳ rạp trước mặt tôi.
“Chị Thanh Ý, em xin chị, cứu em với. Cả đời em đã quá khổ rồi, em thật sự không muốn chết đâu.”
“Chỉ cần chị chịu hiến tủy, em hứa sẽ lập tức ly hôn với anh Dật Thần, biến mất khỏi cuộc đời anh ấy, được không?”
Những người không hiểu rõ sự việc bắt đầu mắng nhiếc tôi.
“Thì ra là tiểu tam! Đúng là không biết xấu hổ, thấy chết không cứu còn cướp chồng người ta!”
“Loại người như thế này nên chết thay cho người tốt mới đúng, tôi sẽ đăng lên mạng bóc phốt cô ta ngay!”
Thẩm Dật Thần cũng ra sức kéo tôi:
“Tô Thanh Ý, đó là một mạng người! Cô lạnh lùng đến mức này sao?!”
Có người còn xúi giục: “Đánh cho cô ta ngất đi rồi đưa thẳng vào phòng mổ! Trước mạng người thì mọi thứ đều là chuyện nhỏ!”
Không ngờ Thẩm Dật Thần thật sự giơ tay lên.
Tôi lập tức trợn mắt, hoảng hốt vùng vẫy.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn dồn hết sức tát mạnh một cái vào mặt tôi.
Rầm!
Đầu tôi va vào khung cửa, choáng váng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Ánh mắt anh ta đầy quyết tuyệt, kéo lê tôi ra ngoài như kéo một con chó chết.
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi, nuốt trọn ý thức của mình.
Không rõ đã bị kéo đi bao xa.
Bỗng một tiếng quát phẫn nộ vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Ngay sau đó, Thẩm Dật Thần bị đấm một cú ngã nhào xuống đất.
Cố Dung lập tức bế tôi lên, chạy ra ngoài.
Thẩm Dật Thần mắt đỏ ngầu định lao tới giằng lại, nhưng lại bị Cố Dung tung một cú đá văng ra xa lần nữa.
Tôi gắng lấy lại ý thức, nhìn Thẩm Dật Thần nằm trên đất ôm bụng, khẽ nhếch mép cười lạnh.
“Thẩm Dật Thần, anh xong rồi. Ba ngày nữa, họp báo gặp nhau.”

